Thành thật mà nói thì, tôi không biết đến quê quán của tôi.
Từ khi tôi có ký ức thì tôi đã sống trong thành phố này rồi.
"Dì chưa từng nói với anh rằng chúng ta có quê hương." Tôi thành thật trả lời Trương Nghê.
Trương Nghê im lặng khóc, tôi gọi một chiếc xe, để cô ấy về nhà suy nghĩ một chút về việc rời khỏi nơi đây.
Không cho Trương Nghê có cơ hội phản bác tôi, đóng cửa xe lại, tôi cũng tìm xe đến công ty.
Hiện tại là đã gần trưa, đúng thời gian chú Trương đã hẹn bàn về tiền bảo hiểm của Trương Dũng.
Người chạy xe ban ngày của công ty tôi chưa từng thấy qua, cho nên khi đi vào khu trụ sở của công ty, một đám người lạ nhìn qua.
Có hai người phụ nữ, hai người tò mò quan sát tôi.
Tôi bỏ qua bọn họ và đi thẳng lên tầng ba.
Chú Trương vẫn ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ tối đen, đeo kính, trên mặt gần như không có biểu cảm gì.
"Ngồi đi.”
Chú Trương nói: "Lát nữa người của công ty bảo hiểm sẽ đến gặp cậu."
"Ừm." Tôi ừm một tiếng, sau đó ngồi chờ đợi.
Nếu có thể lấy được khoản bồi thường bảo hiểm này, cuộc sống sau này của Trương Nghê cũng sẽ được bảo đảm nhiều hơn.
Suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên chú Trương gọi tên tôi.
"Bạch Kim Sinh, khi nào cậu trở lại làm việc?"
Tôi nhìn chằm chằm vào chú Trương, chắc chắn ông ta không nói đùa.
"Xảy ra chuyện như vậy, làm sao tôi có thể trở về làm việc được chứ, tôi không làm nữa."
"Hợp đồng của cậu còn chưa hết hạn." Chú Trương lấy hợp đồng nói chuyện với tôi.
"À." Tôi cười lạnh một tiếng: "Người bảo lãnh đã chết, chú có thể kiện cháu."
Trương Dũng đã chết, dì thì mất tích, Trương Nghê cũng không cần phải chịu trách nhiệm về chuyện của anh trai Trương Dũng nữa.
Nếu công ty kiện tôi, tôi cũng không sợ.
Im lặng, thái độ cương quyết của tôi làm cho chú Trương im lặng.
Sau một thời gian, ông ta nói, "Tại sao cậu không muốn trở lại làm việc, chê ít tiền sao?"
"Nếu như là chê tiền ít, chúng tôi có thể cho cậu tiền lương, các loại đãi ngộ giống như là nhân viên chính thức, thế nào?"
Dì đã từng nói cho tôi biết, nếu có một người đối xử tốt với mình, cho anh mình nhiều thứ tốt, thì… Hoặc là người này là thân nhân của mình, nếu như không phải, người này chính là có mưu đồ gì đó với mình.
"Không phải về vấn đề tiền bạc." Tôi lắc đầu: "Tuyến đường đó đã xảy ra không chỉ một lần tai nạn kinh hoàng, chú chắc là biết chứ."
"Tuy rằng lần này không kinh khủng như là toàn bộ cả xe chết hết, nhưng cháu cách cái chết chỉ có một tia thôi! "
"Các tuyến khác đều bình an vô sự, chỉ riêng tuyến này có vấn đề."
"Nếu như cháu biết tuyến đường này xảy ra tai nạn lớn như thế, cháu tuyệt đối sẽ không ký hợp đồng."(Ứng dụng TᎩT)
Chú Trương nhướng mày nói: "Tuyến đường kia tổng cộng xảy ra ba lần tai nạn."
"Lúc Trương Dũng gia nhập công ty, chúng tôi đã từng nói với anh ta rồi, anh ta không nói lại cho cậu biết sao?"
Quả nhiên Trương Dũng là có tâm cơ muốn tôi chết thay, trong lòng tôi chửi anh ta, ngoài miệng thì chỉ nói tôi không biết.
"Anh họ tôi cũng không phải kẻ ngốc, biết là loại đường này, anh ta còn đồng ý."
"Nói không chừng là căn bản chú không nói, hiện tại anh họ tôi đã chết, chết không có đối chứng thì tùy chú nói gì chả được."
Chú Trương còn muốn nói gì đó, nhưng lại có một người đàn ông mặc âu phục, xách cặp đi vào.
Chính là người của công ty bảo hiểm, cuộc đối thoại của tôi với chú Trương đột nhiên dừng lại.
Khi nói về việc bồi thường, tôi thấy rằng bảo hiểm này đặc biệt thiên vị cho người mua bảo hiểm hơn là chính công ty bảo hiểm.
Thậm chí có thể nói, miễn là bạn chết, họ chắc chắn sẽ bồi thường tiền 100%.
Cuối cùng, công ty bảo hiểm đã đưa ra một khoản bồi thường không nhỏ.
Sau khi nói chuyện với công ty bảo hiểm, tôi nhìn chú Trương đứng dậy và rời đi.
Đi tới cửa, chú Trương nói một câu: "Gặp phải chuyện gì không nghĩ ra, hoặc là gặp phải khó khăn, có thể trở về nói chuyện với tôi."
Tôi không trả lời ông ta và rời khỏi công ty.
Các tài xế trong sân biết tôi là ai, thảo luận về bảo hiểm được hương bao nhiêu.
Ra khỏi sân, tôi gửi cho Lâm Phong một tin nhắn, hỏi công ty có mua bảo hiểm cho anh ta giống như bảo hiểm Trương Dũng không.
Dựa vào chính sách bồi thường của bảo hiểm, giá bảo hiểm kia chắc chắn rất đắt, mua bảo hiểm đắt như vậy cho một nhân viên, giống như là sớm biết anh ta sẽ chết!
Sau đó tôi về nhà, trên đường nhận được điện thoại của Nghiêm Tu, anh ấy nói với tôi ngày mai sẽ xuất phát
"Biết rồi."
Tôi trả lời lại một tiếng, cúp điện thoại di động, tôi bước nhanh về phía nhà.
Tôi về đến nhà thì đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trương Nghê ngơ ngác ngồi trên sô pha.
Đi đến bên sô pha, tôi ngồi xuống, nói với Trương Nghê.
"Ngày mai anh phải ra ngoài làm một ít việc, có thể rất lâu mới có thể trở về."
"Chính em ở chỗ này mới không an toàn, đi thành phố khác đi."
"Cảnh sát tìm kiếm dì, bọn họ nói trong thời gian ngắn sẽ không có tin tức."
Nói xong, tôi lấy thẻ ngân hàng đã gửi tiền bồi thường của công ty bảo hiểm ra, đặt ở trên bàn trà.
"Đây là tiền công ty bảo hiểm đưa cho anh, đủ cho em sống ở đó."
Trương Nghê vẫn không nói lời nào, chỉ khóc.
"Trong thư dì để lại, cũng dặn dò, bảo em đi nơi khác."
"Bên này anh sẽ giúp em nghỉ học, phòng ốc cũng sẽ không bán."
"Chờ anh trở về, thì giúp em chuyển trường."
Nói xong, tôi tự mình trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Đóng gói xong một số quần áo, tôi để chúng vào trong ba lô của tôi và ném sang một bên.
"Có hơi mệt mỏi." Tôi ngáp một cái và nhìn vào điện thoại di động.
Lâm Phong không trả lời tôi, chắc là vẫn còn đang ngủ.
Nhân lúc buồn ngủ, tôi cũng nằm xuống ngủ.
Nhưng lúc ngủ tôi cứ có cảm giác bất an, luôn luôn cảm thấy có một cái gì đó đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tầm nhìn của nó ở khắp mọi nơi, làm cho tôi cảm thấy như thể tôi đang bị trói bởi một sợi dây trong suốt.
Sau đó, sợi dây thu lại càng chặt chẽ, ngay cả hơi thở của tôi cũng trở nên khó khăn!
Bỗng dưng, tôi mở mắt ra!
Mái tóc lạnh lẽo thả trên mặt tôi, mang theo mùi máu tươi, trên sợi tóc là khuôn mặt của một đứa trẻ.
Khuôn mặt rất đáng yêu, nhưng đồng tử của nó lại giãn ra!
Ma!
Tôi nhận thức được điều này rất rõ ràng nhưng tôi cảm thấy rằng tôi không thể di chuyển!
Nỗi sợ hãi tràn ngập, tim tôi đập rất nhanh!
Hì hì!
Đột nhiên nó mỉm cười, để lộ ra lỗ đen trong miệng, miệng của nó không có gì cả!
Tôi mở to mắt, tôi không muốn nhìn, nhưng tôi cũng không thể nhắm mắt lại ngủ được.
Buồn nôn, sợ hãi, hai cảm giác này đan xen nhau, khiến cho tôi rất muốn nôn ói! Đột nhiên, ngón tay của nó chạm vào cổ tôi và kéo sợi dây thừng trên cổ.
Một viên phật châu trong sợi dây thừng bị kéo lên, đây là bùa hộ mệnh dì đi cầu xin cho chúng tôi!
Nó dễ dàng kéo sợi dây thừng và ném bùa hộ mệnh sang một góc.
Sau đó, nó kéo thêm một sợi dây thừng khác.
Tự đi tìm cái chết!
Ngay lập tức, tôi đã rất vui mừng!
Bởi vì sợi dây thừng kia là bùa hộ mệnh mà Nghiêm Tu cho tôi!
Năng lực của Nghiêm Tu đã được chứng minh, nữ quỷ không biết sống chết mà túm lấy thì nó xong đời rồi!
Bùa hộ mệnh nhanh chóng được kéo ra, nhưng lại không có gì xảy ra!
Nữ quỷ vẫn còn nguyên vẹn, nó làm y như vậy, ném bùa hộ mệnh sang một bên.
Tôi đeo theo bên mình hai bùa hộ mệnh lại hoàn toàn vô dụng, lúc này tôi đã tuyệt vọng!
Thậm chí dường như tôi còn nghe thấy giọng nói của Trương Dũng, anh ta đang gọi cho tôi, bảo tôi đi với anh ta!
Nữ quỷ nhếch miệng cười, nó đặt tay lên cổ tôi, có một xúc cảm lạnh lẽo, tôi cảm nhận được có gì đó không đúng.
Sau đó, tôi cảm thấy có một cái gì đó đang chảy ra ở cổ.
Đó có phải là máu không?
Trong lòng tôi hiện lên suy nghĩ kinh khủng này!