Chuyến Taxi Cuối Ngày

Chương 25: Câu chuyện của Lâm Phong 

Trước Sau

break

Tôi lắc đầu, nói: "Không còn ai khác, nhà chúng tôi chỉ có tôi, dì, Trương Dũng, Trương Nghê." 

Nghiêm Tu càng nhíu mày lại hơn: "Manh mối kia đứt đoạn rồi." 

"Quên đi, trước tiên cậu thu xếp ổn thỏa em gái của anh đi, sau đó đi cùng tôi qua Lý Gia Trang điều tra." 

Nhắc tới Lý Gia Trang, tôi mới nhớ tới chuyện cùng Lâm Phong đi Lý gia trang. 

"Tôi đã từng đi qua Lý Gia Trang rồi, nhưng hỏi bọn họ về chuyện quỷ, thì bọn họ không chịu nói cái gì cả." 

Đúng rồi, Lâm Phong, tôi chợt nhớ tới, lúc trước nói là liên lạc với Lâm Phong để giải thích chuyện tai nạn xe cộ. 

Sau đó, liên tiếp nhiều chuyện xảy ra quá, tôi quên mất! 

"Lý Gia Trang đã bị bỏ hoang rồi." Nghiêm Tu khó hiểu nói: "Nơi đó còn có người à?" 

“... Chỗ anh nói không phải là tiểu khu Lý Gia Trang sao?" Tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn. 

"Không phải." Nghiêm Tu mở to hai mắt nói: "Chúng ta phải đi Lý gia trang đã bỏ hoang hai mươi năm kia kìa." 

"À." Tôi lúng túng đáp một tiếng. 

Nghiêm Tu nhấn mạnh xong, hỏi tôi: "Cậu có biết đồng nghiệp Lâm Phong của anh là ai không?" 

"Lâm Phong?" Tôi nghe Nghiêm Tu nói đến Lâm Phong, vẻ mặt tôi nghi ngờ: "Lâm Phong không phải là Lâm Phong sao?" 

Tôi hỏi xong, Nghiêm Tu lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi. 

"Lâm Phong là tên của tài xế taxi đâm chết chuyến xe buýt 103 vào đêm của mười hai năm trước."(Ứng dụng TᎩT)

"Người đồng nghiệp của anh có khuôn mặt rất giống vời người tái xế năm đó, thậm chí còn có thể nhìn thấu tôi không phải là cậu, anh ta có vấn đề."

Kết luận đơn giản thô bạo, tôi tin tưởng lời nói của Nghiêm Tu, nhưng cũng tin tưởng Lâm Phong sẽ không hại tôi. 

Cho nên, tôi cầm lấy viên ngọc Nghiêm Tu đưa cho rồi nói cảm ơn, sau đó mang viên ngọc về nhà. 

Trên đường đi, tôi vốn định gọi điện thoại cho Lâm Phong, nhưng nghĩ đến anh ta cũng chạy suốt đêm. 

Bây giờ tôi gọi cho anh ta, thì rất có thể làm cho anh ta phân tâm, nên tôi chờ cho anh ta tan việc rồi hẵng gọi. 

Đi về nhà, tôi mở cửa đi vào, nhìn thấy ngay Trương Nghê đang ngủ trên sô pha, cô ấy đang gặp ác mộng. 

Không đợi tôi đánh thức cô ấy dậy, cô ấy ngồi dậy, khuôn mặt đầy sợ hãi và nhìn xung quanh. 

Chờ cô ấy lắng xuống, tôi mới lên tiếng gọi cô ấy. 

Trương Nghê nhìn tôi một cái, vẻ mặt thả lỏng nói: "Anh họ, em mơ thấy mẹ em xảy ra chuyện."

"Giấc mơ là đảo ngược mà." Tôi an ủi cô ấy. 

Tránh cho cô ấy quá bi quan, tôi đưa ngọc của Nghiêm Tu cho cô ấy. 

Cô ấy nhận lấy ngọc, tò mò hỏi: "Anh đưa cho em làm gì thế?" 

"À ừ." Tôi gật đầu: "Đây là bùa hộ mệnh, mỗi ngày em đều nên đeo theo, đừng tháo xuống."

"Được." Trương Nghê khẽ gật đầu, mang theo ngọc bội bên mình.

Nhìn cô ấy đeo ngọc bội, tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều, và sau đó tôi bàn với cô ấy chuyện rời khỏi thành phố này, sang thành phố khác sinh sống.

"Dì đã nhắn nhũ như vậy, chúng ta cứ theo ý dì đi thôi."

"Công ty bảo hiểm đã nói sẽ chi tra một khoản tiền bôi thường cho cái chết của Trương Dũng, còn có tiền công ty xe taxi đưa, em mang theo tiền đi qua thành phố khác sinh sống cho tốt."

"Về phần nhà cửa, xe cộ bán thì phải cần có thời gian, tiền cũng sẽ đưa..." 

"Anh họ!" Trương Nghê ngắt lời tôi đang nói: "Hiện tại em không muốn nói chuyện này." 

"... Ừm." Tôi không đề cập đến chủ đề này nữa, để cho cô ấy nằm ngủ.

Ngày hôm sau, tôi thức dậy và gọi cho Lâm Phong.

"Này, ai vậy?" Giọng điệu của Lâm Phong cứ mơ mơ màng màng.

"Là tôi Bạch Kim Sinh." Tôi chỉ trả lời một câu. 

"Thì ra là anh à, tình huống trong nhà anh thế nào rồi?" Lâm Phong hỏi tôi.

"Không tốt lắm."

"Anh còn lái taxi không?" 

"Không muốn làm nữa."

"Vậy hợp đồng thì làm sao bây giờ, anh và công ty ký một năm lận mà."

"Tôi và chú Trương đã hẹn trưa nay đi thương lượng rồi." 

Tán gẫu đến đây, tôi vẫn không thể mở miệng hỏi Lâm Phong vì sao có thể nhìn ra phương pháp của Nghiêm Tu. 

"Anh muốn hỏi tôi vì sao có thể nhìn ra người tài xế hôm đó không phải là anh, đúng không?" Lâm Phong nói ra chính xác những gì tôi đang nghĩ.

Bạn bè nên thẳng thắn với nhau, vì vậy tôi thừa nhận. 

"Đúng, tôi muốn biết." 

Lâm Phong thở dài nói: "Thật ra thì, anh trai tôi cũng giống như anh và tôi, lái taxi đêm khuya để kiếm tiền."

"Chỉ là, anh trai tôi lái taxi vào mười hai năm trước, anh ấy cũng làm ở công ty này."

"Quan trọng nhất là tuyến anh ấy chạy chính là tuyến của anh chạy hiện giờ, sau đó, anh ấy cũng xảy ra tai nạn va chạm với xe buýt."

 "Lúc đó trách nhiệm tai nạn thì chắc chắn là nói 100% thuộc về trách nhiệm của anh trai tôi, nhưng anh trai tôi sẽ không lơ đểnh gây ra tai nạn nghiêm trọng như vậy."

"Bởi vì chuyện này, cha mẹ tôi buồn bực không vui, vào năm tôi mười tám tuổi thì đều qua đời cả rồi."

"Cho nên tôi đi học lái xe, vào công ty này." 

Thì ra là anh em, hai người giống nhau cũng không có gì là lạ, trong lòng tôi có chút yên tâm hơn. 

"Tôi vừa mới tới công ty, liền muốn chạy tuyến kia của anh đấy." Lâm Phong nói: "Nhưng công ty nói tôi không thể chạy tuyến đó, vì không đủ điều kiện." 

"Sau đó, anh họ của anh vào công ty, chú Trương đưa cho anh ta tuyến đường mà đã nhiều năm không có người chạy." 

"Ban đầu tôi định giúp anh ta, nhưng tôi chưa kịp giúp anh ta, thì anh ta đã rời khỏi công ty, rồi đưa anh vào chảo." 

"Từ nhỏ tôi đã có đôi mắt âm dương, nhiều năm qua hiểu được chuyện quỷ, liền muốn giúp anh, điều đó cũng giúp tôi tra ra nguyên nhân thật sự của tai nạn năm đó, trả lại cho anh trai tôi một sự trong sạch."

"Sự tình cứ như vậy diễn ra, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội để nói cho anh nghe." 

Lời nói của Lâm Phong thì tôi không có lý do gì để mà không tin cả, nhưng anh ta có nhắc tới một điểm, tôi không hiểu. 

"Anh nói chú Trương không chịu cho anh chạy tuyến đường của tôi, là do anh không đủ điều kiện, nhưng anh họ tôi lại có thể?"

Theo lý thuyết thì có người chủ động mở lại tuyến đường đã từng xảy ra tai nạn khá lớn này, không phải công ty nên vui vẻ thông qua hay sao? 

"Ừ, chú Trương rất vui sướng khi cho anh họ của anh chạy tuyến kia đó." 

Lâm Phong lại nói: "Thật sự, tôi cũng nghĩ chú Trương có vấn đề gì đó, nhưng không có chứng cứ, ông ta cũng không có lý do gì để hại anh họ của anh và anh trai của tôi." 

Quả thật, loại tình huống này không có chứng cớ, căn bản sẽ nghĩ không ra  được cái gì, xem ra tôi cần tìm cơ hội thăm dò chú Trương.

Sau khi quyết tâm, tôi và Lâm Phong trò chuyện thêm một lát, thì cúp điện thoại, tôi để anh ta tiếp tục ngủ. 

Vừa cúp điện thoại di động, lại có một cuộc điện thoại khác gọi tới, nhận là cục cảnh sát. 

"Anh Bạch, về vụ án mất tích của bà Trương, chúng tôi tra ra một manh mối quan trọng, cần người nhà tới đây xác nhận." 

"Được, chúng tôi lập tức đi qua." Tôi lên tiếng đồng ý ngay lập tức. 

Tôi đánh thức Trương Nghê, hai chúng tôi chạy tới đồn cảnh sát.

Sau một hồi trò chuyện, tôi mới biết rằng ai đó đã nhìn thấy dì của chúng tôi trên một chiếc xe buýt đường dài. 

Lúc ấy trên xe có một bác gái nhiệt tình, thấy sắc mặt của dì không tốt, liền tìm dì ấy nói chuyện phiếm. 

"Lúc nói chuyện phiếm, bà Trương nói bà ấy muốn về quê làm việc, không nỡ rời xa con mình." 

"Cho nên, chúng tôi đã suy đoán bà Trương trở về quê hương."

"Nhưng mà, khi chúng tôi kiểm tra hộ khẩu của bà Trương, thì phát hiện ra quê hương của bà Trương là ở đây."

"Mọi người có biết còn quê nào của bà Trương hay không?" 

Nghe được chuyện này, tôi và Trương Nghê hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng nhau lắc đầu. 

"Chúng tôi từ nhỏ đã sống ở đây, dì chưa từng nói qua còn có quê hương nào cả."

Chúng tôi không có khái niệm về quê hương của chúng tôi, cũng sẽ không tư nhiên đi hỏi mấy chuyện này.

Nam cảnh sát bất đắc dĩ nói: "Nói như vậy sẽ rất khó làm, bà ấy chuyển xe trung gian, rất khó tìm, người nhà cũng cần chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất." 

"Ừm, anh vất vả rồi." Tôi miễn cưỡng cười rồi trả lời một câu. 

Sau đó tôi dẫn theo Trương Nghê từ cục cảnh sát đi ra, Trương Nghê không nói lời nào, chỉ rơi nước mắt. 

Ra khỏi cửa đồn cảnh sát, Trương Nghê nói: "Anh, chúng ta có quê không?"  

 

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc