Chuyến Taxi Cuối Ngày

Chương 24: Dì mất tích

Trước Sau

break

Cái gì cũng cần có lý do phải không?

Nghiêm Tu ở đầu bên kia điện thoại hiếm khi không trả lời ngay lập tức.

Chờ một hồi mới nghe Nghiêm Tu nói: "Không biết."

"Tôi không biết tại sao họ lại làm như vậy."

Tôi thở dài: “Ôi! Làm sao bây giờ?

“Để gặp nhau rồi nói, nói qua điện thoại không được rõ.” Nghiêm Tu nói.

Tang lễ đã được xử lý xong. Dì và Tiểu Nghê đã chấp nhận sự thật rằng Trương Dũng đã chết nên tôi đồng ý gặp mặt.

"Được rồi, chúng ta gặp nhau ở đâu?"

Nghiêm Tu nói địa điểm rồi cúp điện thoại.

Tôi thay quần áo và chuẩn bị ra ngoài thì điện thoại của tôi đột nhiên reo lên.

"Anh họ, mẹ em biến mất rồi!"

Giọng nói hổn hển của Trương Nghê phát ra từ điện thoại.

Trong lòng tôi có linh cảm xấu, nhưng cũng không nói gì, chỉ nói: “Đừng hoảng. Gọi cảnh sát đi!”

"Em đi đến đồn cảnh sát gần nhất để báo án, một lát nữa anh sẽ tới."

“Dạ!” Trương Nghê rơm rớm nước mắt đồng ý.

Trong khi vội vã đến đồn cảnh sát, tôi đã gọi điện và nói với Nghiêm Tu rằng tôi không thể đi được.

Sau khi giải thích rõ ràng, tôi bắt taxi và lao đến đồn cảnh sát.

Lúc này Trương Nghê đã báo cảnh sát. Khi nhìn thấy tôi, cô ấy lập tức òa khóc.

"Anh họ, mẹ em sẽ xảy ra chuyện sao?"(Ứng dụng TᎩT)

“Không đâu, đừng lo.” Tôi trấn an cô ấy.

Anh cảnh sát cũng an ủi Trương Nghê: "Hiện tại chúng tôi đang đi ra ngoài tìm, nhất định sẽ tìm được."

Sau đó, chúng tôi đã tìm kiếm trong một ngày nhưng không thể tìm thấy dì.

Cảnh sát sẽ mở rộng khu vực tìm kiếm, chúng ta hãy về nhà chờ tin tức, đồng thời suy nghĩ xem dì sẽ đi đâu.

Tôi đưa Trương Nghê mệt mỏi trở về nhà. Vừa bước vào cửa, cô ấy đã lao vào nằm trên ghế sofa và khóc.

Thấy vậy, tôi chỉ có thể để cô ấy yên bởi vì không gì có thể an ủi Trương Nghê lúc này.

Tôi yên lặng ngồi trên ghế sô pha, tôi đột nhiên chú ý đến hai lá thư trên bàn cà phê.

Một cái viết cho Trương Nghê được mở ra.

Còn có một cái khác viết cho Tiểu Sinh chưa được mở ra,.

Tôi nhận ra đó là nét chữ của dì.

Đây là bức thư dì để lại sao?

Tôi cầm bức thư lên và mở ra.

Trương Nghê nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy nói: "Là mẹ em để lại cho anh."

“Trong thư gửi cho em, dì có nói là đi đâu không?” Tôi hỏi cô ấy.

Trương Nghê lắc đầu: “Không. Mẹ dặn phải nghe lời mẹ, phải cố gắng học tập.”

Tôi mở lá thư ra, tổng cộng có hai trang giấy.

Sau khi đọc từng chữ một, tôi đưa bức thư cho Trương Nghê.

Bức thư không nói dì sẽ đi đâu hoặc là dì không nghĩ về điều đó.

Thay vào đó, dì bảo tôi bán chiếc taxi và căn nhà đang ở, rồi đưa Trương Nghê rời thành phố này đến thành phố khác sinh sống.

Dì cũng nói rằng cả Trương Nghê và tôi đều không được đến mộ của Trương Dũng.

Ngoài ra, dì chỉ nói tôi chăm sóc Trương Nghê thật tốt.

Lời nhắn nhủ trong thư của dì khiến tôi có cảm tưởng rằng chúng tôi đang bị kẻ thù truy lùng.

Hãy bán hết của cải và trốn đi nơi khác.

Tuy nhiên, dì tôi tốt bụng và không bao giờ có thù với người khác, Trương Nghê vẫn đang học và chưa bao giờ nghe nói Trương Dũng có thù với ai.

Tại sao dì lại nói với tôi như vậy?

Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi cầm bức thư dì để lại cho Trương Nghê.

Nội dung bức thư đúng như những gì Trương Nghê đã nói. Dì nhiều lần khuyên Trương Nghê hãy nghe lời tôi và theo tôi đến nơi khác sinh sống.

Tương tự, dì cũng nói với Trương Nghê rằng cô ấy không được đến mộ của Trương Dũng cũng như không được tìm kiếm dì.

Sau khi đọc cả hai lá thư, tôi thực sự không biết phải làm gì.

“Anh họ, em không muốn rời đi.” Trương Nghê đặt lá thư xuống và khóc với tôi.

“Để anh nghĩ đã.” Tôi thở dài.

Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi quyết định hỏi Nghiêm Tu nên làm gì.

Anh ấy nói rằng sự việc vẫn chưa kết thúc, nữ quỷ đã giết Trương Dũng vẫn còn ở đó, Trương Nghê có thể gặp nguy hiểm và tôi phải bảo vệ cô ấy.

Tuy nhiên, trước khi tôi có thể gọi cho Nghiêm Tu, công ty taxi đã gọi trước.

“Nghe nói đám tang đã kết thúc.” Chú Trương nói.

“Đã xong rồi.” Tôi trả lời.

Chú Trương nói: "Công ty có mua bảo hiểm cho Trương Dũng, trưa mai cậu đến công ty để thương thào số tiền gần đấy đã chi cho việc ma chay của cậu ta, ngoài ra còn vấn đề hợp động của cậu với công ty.”

“Dạ vâng.” Tôi đáp.

“Xin chia buồn với cậu.” Chú Trương nói xong liền cúp điện thoại.

Sau những gì chú Trương nói, tôi mới nhớ ra rằng công ty xe taxi có một khoản tiền bồi thường và họ nên nói chuyện với dì của tôi.

Hiện tại dì tôi mất tích, việc nhận bồi thương cần Trương Nghê ra mặt xử lý.

Nhưng khi Trương Nghê nhìn bức thư thì lại khóc, tôi đã không nói đến chuyện đó mà gọi điện cho Nghiêm Tu và hẹn anh ấy gặp nhau ở một quán thịt nướng gần đó.

Chọn địa điểm hẹn xong, tôi lại không yên tâm để Trương Nghê ở nhà, cô bé ma áo đỏ kia biết chỗ này, nếu nó tìm tới đây Trương Nghê chết chắc.

Vì sự an toàn của cô ấy, tôi nhờ cô ấy đem thư về nhà tôi ngủ.

Trương Nghê đồng ý với đôi mắt sưng húp và rời đi với chìa khóa nhà của tôi.

Sắp xếp ổn thỏa cho Trương Nghê, tôi sẽ đến gặp Nghiêm Tu.

Khi tôi đến quán, Nghiêm Tu đã đến và gọi đồ ăn.

Lúc này không có nhiều người, hai chúng tôi ngồi ở một góc vắng vẻ.

Sau khi ngồi xuống, tôi mở lời hỏi anh ấy: " Phải làm sao bây giờ?"

Nghiêm Tu vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cùng ta đi điều tra xem tại sao quỷ muốn giết người ở Lý Gia Trang."

"Sau đó đúng bệnh mà hốt thuốc, diệt cỏ phải diệt tận gốc.”

Chỉ nghe đối phó với ma quỷ tôi đã thấy sợ. Tôi chỉ muốn trở lại cuộc sống bình thường.

"Tôi có thể không đi không?"

Nghiêm Tu nhìn thẳng vào tôi nói: “Không đi sẽ chết. Lần trước thủ pháp của tôi đã phá kế hoạch của bọn chúng.”

"Mặc dù nó đã cứu mạng của anh và tôi nhưng bọn ma quỹ cũng từ đây ghi hận chúng ta."

"Lần sau, bọn ma quỷ đó nhất định nghỉ đủ cách khiên cậu là tài xế gây ra tai nạn khiến tất cả hành khách phải thiệt mạng bao gồm cả cậu."

"Cậu đi theo tôi, tôi có cách bảo vệ cậu. Nếu không đi theo, cậu sẽ chết."

Nói thẳng ra là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc than thở về hoàn cảnh kém may mắn của mình và thầm mắng Trương Dũng vì đã lừa dối tôi.

Tôi hỏi Nghiêm Tu sau khi ăn một loạt xiên thịt cừu nóng hổi với vẻ mặt cay đắng:

"Anh có thể xem bói được không. Có thể nói cho tôi biết dì tôi sống chết ra sao không?"

“Tôi không làm được.” Nghiêm Tu lắc đầu.

"Vậy em họ của tôi nên làm thế nào đây? Quỷ có hại cô ấy không?" Tôi có chút thất vọng, tiếp tục hỏi.

“Để cô ấy chuyển đi sống ở thành phố khác.” Nghiêm Tu nói, lấy ra một cái ngọc bội.

Mặt dây chuyền ngọc bội này giống hệt như chiếc mặt dây chuyền mà anh ấy đã tặng tôi trước đây, nhưng mặt dây chuyền này không có vết nứt như của tôi.

"Đưa ngọc bội cho cô ấy. Chỉ cần cô ấy nghe lời chịu ở bên ngoài, quỷ hồn sẽ không tìm được cô ấy."

Phương pháp của Nghiêm Tu giống hệt như lời trong bức thư dì tôi để lại. Tôi nhận thấy điều này nên đã kể về bức thư đó.

Nghiêm Tu ngồi đối diện với tôi, lắng nghe cẩn thận, cuối cùng anh ấy nói với tôi:

"Dì cậu cơ bản là không biết khống chế yêu ma. Nếu như dì ấy biết thì hẳn là từ đầu đã phát hiện ra bất thường của anh họ cậu."

"Dì cậu giải thích cái này giống như trước đây đã từng xảy ra chuyện như vậy."

"Dì nhớ cách trước đây giải quyết nó ngay từ đầu và bây giờ dì cũng giải quyết nó theo cách tương tự."

“Điều tương tự đã xảy ra trước đây chưa?” Tôi vô thức hỏi.

“Đó là chuyện nhà của anh, tôi không biết.” Nghiêm Tu nhíu mày, lắc đầu, đồng thời hỏi tôi: “Nhà anh còn người lớn nào khác không?”

 

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc