Tôi hoảng sợ, nhìn thời gian gửi tin nhắn - 1:15 sáng.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc đó anh ta đang ở trên xe buýt, hoặc là đang trên đường bắt xe buýt, dù sao cũng không có ở nhà.
Tại sao anh ta lại gửi tin nhăn với nội dung ‘Lý Gia Trang’ cho dì?
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi quyết định cho dì xem tin nhắn.
Dù sao, đây là những lời cuối cùng của Trương Dũng và tôi cũng muốn biết ba chữ này mang ý nghĩa gì?
“Dì, anh họ của con trước khi chết có gửi tin nhắn cho dì.” Tôi đưa điện thoại cho dì đang khóc xem.
“Cái gì?” Dì giật mình, sau đó giật lấy điện thoại.
Sau đó, sắc mặt của dì lập tức tái nhợt, không còn chút huyết sắc, như thể đã nhìn thấy điều gì đó khủng khiếp.
"Mẹ, mẹ, mẹ không sao chứ?" Trương Nghê sợ hãi kêu lên.
Tôi định gọi y tá, nhưng dì tôi đột nhiên ngăn lại và nói: "Tiểu Sinh, con đã bao giờ bắt gặp một bà già ăn mặc sành điệu ở nơi làm việc chưa?"
Khi nghe mô tả một bà già ăn mặc sành điệu, hình ảnh của bà già sanh điệu lập tức hiện lên trong tâm trí tôi.
“Dạ có gặp một vài lần.” Tôi thành thật trả lời.
Bởi vì hình như tôi vô hình cảm thấy dì giống như biết chuyện gì đó liên quan đến việc sóng còn của tôi, nên tôi quyết định không che giấu, thành thật nói.
“Vậy là đúng rồi” Sắc mặt dì càng tái nhợt.
Tôi ngồi bên giường bệnh hỏi: “Dì, Lý Gia Trang là như thế nào?”
"Dì có biết bà cụ sành điệu đó không?"
Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, dì nói với tôi: “Tiểu Sinh, con hãy đi từ chức đi.”
"Tiểu Dũng đã qua đời. Giữ chiếc xe đó không tốt chút nào. Chạy xe cả đêm không tốt cho sức khỏe của con. Con nên tìm việc làm khác đi được không
?!"
“Dạ.” Tôi gật đầu đồng ý.
Đồng thời, tôi cũng muốn biết Lý Gia Trang nghĩa là gì.
Tuy nhiên, rõ ràng là dì không muốn nói ra.
Sau khi nói về việc phải làm gì với chiếc xe, dì cố gắng đứng dậy và gọi cho công ty tang lễ do bệnh viện cung cấp để họ lo liệu tang lễ cho Trương Dũng.
Sau đó dì nói với Trương Nghê và tôi: "Các con về nhà giúp Tiểu Dũng thu dọn quần áo đi. Nhà tang lễ sẽ đến ngay."
“Dạ.” Tôi đồng ý.
Trương Nghê nức nở gật đầu.
Sau khi cùng Trương Nghê rời khỏi phòng bệnh, tôi nhờ y tá phụ trách giúp tôi chăm sóc dì, sau đó cùng Trương Nghê về nhà.
Trên đường đi, Trương Nghê thỉnh thoảng nói về Trương Dũng, luôn nói rằng anh ta là người tốt. Tôi chỉ biết lắng nghe và an ủi cô ấy.(Ứng dụng TᎩT)
Trở lại nhà dì, tôi để Trương Nghê ngồi trong phòng khách, còn tôi đi giúp thu dọn quần áo của Trương Dũng.
Đi thẳng đến cửa phòng Trương Dũng, tôi đưa tay đẩy cửa ra.
Cánh cửa khép hờ, bên trong phòng bài trì một chiếc giường và tủ, quần áo ngăn nắp, có vẻ như không có người ở.
Tôi từ từ bước vào và xem xét kỹ các ngóc ngách, điểm khuất trong nhà nhưng không thấy gì.
"Không có chút manh mối nào trong phòng sao." Tôi lẩm bẩm.
Trương Dũng gửi tin nhắn khi con quỷ đang theo dõi anh ta, chắc chắn phải có lý do gì đó.
Trong trường hợp đó, anh ta cũng nên để lại manh mối trong phòng.
Nếu không, có thể cô bé áo đỏ đã dụ dỗ anh ta gửi tin nhắn đó.
Tôi mở cửa tủ với những suy nghĩ này…
Một mùi thối rữa rất khó chịu xộc vào mũi.
Tôi không cần phải tìm nguồn gốc của mùi ôi thiu vì nó ở ngay trước mắt, trên đống quần áo đã được gấp lại.
Một cục nhỏ màu đen to bằng quả trứng cút bốc ra mùi hôi thối.
Tôi bịt mũi và miệng của mình. Trong khi tôi đang tìm tờ giấy, tôi nhìn thấy một sợi dây màu đỏ trên thứ thối rữa.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì sợi dây này sợi dây đan chuỗi hạt mà dì tôi đã đi xin.
Vậy đó là chuỗi hạt phật bị thối rữa?
Tôi chắc rằng các hạt làm từ gỗ cao cấp nên không thể bị mụ khô trong một ngày.
Khả năng này không thể xảy ra. Tôi nhìn thấy bên cạnh có tờ giấy.
Dù sao thì tôi cứ gói cái đống thối rữa đó lại và ném nó vào sọt rác trước đã.
Đầu tiên lấy quần áo theo mùa ra, chọn ba bộ. Sau khi xác định quần áo không có mùi thối, tôi mới lấy ra.
Trương Nghê lấy một chiếc túi và thu dọn quần áo thừa. Chúng tôi vội vã quay trở lại bệnh viện.
Trở lại bệnh viện, trong phòng bệnh, dì tôi mặt không đổi sắc đứng bên cửa sổ, suy nghĩ điều gì đó.
Sau khi cho dì xem quần áo, chúng tôi đi ăn tối.
Dù sao đi nữa, tôi có thể cảm nhận được rằng dì muốn ở một mình.
Sau đó, mọi việc được xử lý rất nhanh chóng. Công ty tang lễ đã đến và đưa thi thể của Trương Dũng về nhà tang để tiến hành mai táng.
Tiếp theo là mua một chỗ chôn ở nghĩa trang. Tôi và Trương Nghê đi cùng với dì, chọn một nơi tốt.
Sau đó là chôn cất.
Tính đến ngày hôm qua, Trương Dũng đã được chôn cất chỉ sau hai ngày.
Trong thời gian đó, cảnh sát gọi cho tôi và nói rằng nguyên nhân của vụ tai nạn đã được tìm ra.
Không có vấn đề với hệ thống phanh của taxi mà vấn đề là ở xe buýt.
Điểm tiếp xúc phanh của xe buýt kém, thậm chí không thể giảm tốc độ. Tốc độ của xe buýt tăng hết cỡ, phanh không phát huy tác dụng cho đến những giây phút cuối cùng sắp xảy ra va chạm.
Vì dì không muốn khám nghiệm tử thi nên không có cách nào để xác định nguyên nhân cái chết. Vậy nên công ty xe buýt chỉ chịu trách nhiệm 60%.
"Xe ở cục cảnh sát, đến ký tên là có thể lái đi."
“Vâng.” Tôi gật đầu.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi lập tức gọi cho Nghiêm Tu.
“Xong chưa?” Nghiêm Tu vừa bắt máy liền hỏi tôi.
"Làm sao anh biết đó là tôi?" Tôi hỏi trong tiềm thức khi anh ấy hỏi tôi.
“Điện thoại hiện tên người gọi đến.” Nghiêm Tu nghiêm túc trả lời.
Nhận thấy đang lạc đề, tôi cũng không muốn mất quá nhiều thời gian vào vấn đề này, trực tiếp hỏi anh ấy: “Có phải đi tù không?”
Có một người đã chết và công ty xe buýt chịu 60% trách nhiệm. Nghiêm Tu với tư cách là tài xế của chiếc xe buýt, anh ấy cũng phải chịu trách nhiệm hay không?
Nghiêm Tu lập tức trả lời tôi: “Không cần. Bọn họ đã kiểm tra, lỗi là do chiếc xe buýt.”
"Tất cả trách nhiệm đều do công ty gánh chịu, bồi thường cũng do bọn họ chi trả."
"Nhiều nhất hai ngày, họ sẽ liên lạc với dì của anh thương lượng bồi thường."
“Vậy là tốt rồi.” Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc, tôi là người lái xe buýt vài ngày trước, không phải Nghiêm Tu, nhưng những người khác coi tôi là Nghiêm Tu. Nếu anh ấy thực sự bị bắt, nó sẽ tương đương với việc bao che cho tôi.
“Anh thực sự ổn chứ?” Tôi xác nhận lại.
“Anh thật phiền phức.” Nghiêm Tu không kiên nhẫn nói.
Sau khi nói về trách nhiệm trong vụ tai nạn, tôi nói với Nghiêm Tu về tình hình ở Lý Gia Trang.
"Anh biết Lý Gia Trang xảy ra chuyện gì không?"
Nghiêm Tu đáp: “Không biết. Nhưng mà sáu năm trước đoàn người bị chết đều là người của Lý Gia Trang.”
"Trước sáu năm đó nữa, tất cả những người chết trong vụ tai nạn xe cộ cũng đều là người Lý Gia Trang. Lúc đó còn có..."
Tôi ngắt lời Nghiêm Tu: “Chờ một chút. Ý anh là vụ xe taxi cùng xe buýt tông chết người không chỉ xảy ra một lần vào sáu năm trước ư?”
Nghiêm Tu trả lời: "Ừ. Tổng cộng xảy ra ba lần và đều chết hết."
"Lần này là đến lượt Trương Dũng. Mấy ngày trước còn có mấy người trên xe đến từ Lý Gia Trang."
Câu trả lời của anh ấy khiến tôi rùng mình và tôi hỏi Nghiêm Tu: "Tại sao những con quỷ đó lại làm điều này?"