Sau khi đổ mớ tro tàn đó ra, Nghiêm Tu rất hài lòng. Anh ấy cất chiếc túi nhỏ và đưa cho tôi xem miếng ngọc mà anh ấy cho tôi.
Có một vết nứt nứt ngang mặt ngọc làm cho miếng ngọc trở nên đục ngầu, không còn sáng trong như lúc ban đâu nữa.
Nghiêm Tu vẫn hài lòng, gật đầu nói: "Lát nữa cảnh sát tới, cứ nói là phanh xe bị hỏng."
“Có thể che giấu được sao?” Tôi bình tĩnh lại hỏi anh.
Nghiêm Tu cất miếng ngọc đi nói: “Không thành vấn đề. Trong mắt bọn họ, tôi là anh, anh là tôi.”
"Phanh xe cũng quả thật không nhạy, anh không nói nhiều sẽ không ai biết."
“Ừ.” Tôi im lặng gật đầu, trong lòng có rất nhiều câu hỏi.
"Tôi biết anh có rất nhiều nghi vấn, xử lý cảnh sát xong tôi sẽ giải thích cho anh." Nghiêm Tu vẻ mặt thản nhiên.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút thì chợt nhớ ra rằng Trương Dũng đang ở trong xe.
Anh ta lúc lên xe trông như sống dở chết dở, còn có một cô bé quỷ đi cùng, hôm nay lại là ngày chết do quỷ định ra...
Nghĩ đến dì, tôi quay đầu bước vào xe, nhìn về phía Trương Dũng đang ngồi.
Anh ta trừng trừng mắt, ngả người ra sau ghế. Tất cả những người ngồi xung quanh anh ta đều đứng dậy nè ra.
Một ông lão không có lông mày nói với Nghiêm Tu: "Này bác tài, tên này hình như chết rồi..."
Ông lão có chút do dự nói đến. Nghiêm Tu nhìn một chút rồi nói: "Tôi đã báo cảnh sát rồi. Chúng ta chờ cảnh sát xử lý đi thôi."
Đột nhiên, điện thoại di động của tôi reo lên. Tôi bắt máy và nghe thấy giọng nói lo lắng của Trương Nghê.(Ứng dụng TᎩT)
"Anh họ, anh trai em không thấy đâu!"
Nghe Trương Nghê nói, tôi chỉ có thể thở dài.
"Anh ta ở trên xe buýt. Em đưa dì tới đây đi."
“Xe buýt sao?” Trương Nghê không biết tại sao.
"Cứ đến đây rồi chúng ta nói chuyện sau." Tôi cho cô ấy biết địa chỉ.
Sau đó, chúng tôi kết thúc cuộc gọi.
Sau khi cúp điện thoại, tôi kéo Nghiêm Tu ra khỏi xe và hỏi: “Trương Dũng còn sống không?”
Nghiêm Tu lắc đầu: “Chết rồi. Đồng tử của anh ta đã giãn ra.”
Ôi chao!
Tôi lại thở dài. Trương Dũng mặc dù muốn tôi là người chết thay, nhưng dù sao chúng tôi cũng lớn lên cùng nhau, lại là người thân nên cái chết của anh ta vẫn khiến tôi cảm thấy đau lòng.
Ngay sau đó, cảnh sát và dì đến.
Các cảnh sát kiểm tra và hỏi tình hình, rồi gọi cho xe cấp cứu đến.
Vì phải làm biên bản nên tôi không thể đi cùng dì và Trương Nghê. Tôi chỉ có thể nói với Trương Nghê: “Hãy chăm sóc mẹ của em, đừng quá đau lòng.”
“Dạ vâng.” Trương Nghê khóc đồng ý.
Khi đến đồn cảnh sát, tôi khai báo như những gì Nghiêm Tu nói với tôi.
Tôi thuật lại với cảnh sát như lời Nghiêm Tu nói, bao gồm cả việc đón trả khách và những gì đã xảy ra trên đường.
“Bạch Kim Sinh, mời nhắc lại tình huống lúc xảy ra chuyện.” Viên cảnh sát cau mày nói với tôi.
Anh Bạch sao? Tôi sửng sốt. Tôi chợt nhận ra rằng trong mắt các hành khách, tôi là Nghiêm Tu. Bây giờ lá bùa mất hiệu nghiệm, nên tôi lại là chính mình nên cảnh sát gọi tôi là anh Bạch.
"Hôm qua tôi lên xe theo lịch trình, trên đường đón vài người."
“Sau một giờ sáng, đồng nghiệp của tôi nói rằng có khách hàng cũ của công ty gọi xe và yêu cầu tôi đến đón họ.”
"Tôi đã đợi họ và chở một đôi vợ chồng trẻ."
“Nhưng đi đến được một đoạn thì từ xa tôi đã nghe thấy tiếng còi xe buýt”.
“Chiếc xe buýt chạy rất nhanh. Tôi cố gắng hết sức tránh nhưng nó lao tới và tôi không thể tránh được nên phải đạp phanh”.
“Nhưng phanh một lúc lâu, đến khi xe sắp đâm thì mới dừng lại được.”
Tôi thuật lại tình hình lúc đó.
Sau khi ghi chép xong, tôi ngồi trong sảnh đợi kết quả và Nghiêm Tu.
Sau khoảng mười lăm phút, Nghiêm Tu vẫn chưa quay lại.
Reng!
Đúng lúc này, điện thoại di động của tôi lại vang lên, là Lâm Phong gọi.
“Đêm nay anh đã đi đâu vậy?” Lâm Phong nghiêm túc hỏi tôi.
“Tôi đang lái xe, anh không thấy sao?” Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Theo những gì Nghiêm Tu nói, cách thức của anh ta sẽ khiến người khác coi hai chúng tôi là như nhau.
Nói cách khác, những người khác coi Nghiêm Tu là Bạch Kim Sinh và Bạch Kim Sinh là Nghiêm Tu, nhưng tại sao Lâm Phong lại hỏi một câu hỏi như vậy?
“Anh để người khác lái xe dùm anh à.” Lâm Phong khẳng định.
Lúc này tôi thấy Lâm Phong có chút kỳ lạ, không biết nên trả lời như thế nào, tôi chỉ có thể nói: "Tôi ở cục cảnh sát."
"Anh giết người sao?" Đột nhiên giọng nói Lâm Phong trở nên căng thẳng.
Tôi không nói nên lời, chỉ biết nói: “Không. Ngày mai tôi sẽ giải thích với anh. Anh đi ngủ đi.”
“Được rồi.” Lâm Phong miễn cưỡng cúp điện thoại.
Sau khi né được Lâm Phong, đúng lúc Nghiêm Tu cũng vừa đi ra.
Cùng đi ra còn có một nam cảnh sát, anh ta nói với chúng tôi: “Nguyên nhân vụ tai nạn đang được điều tra, chúng tôi sẽ thông báo cho các bạn sau. Nếu có việc gì cần điều tra thì các bạn phải hợp tác.”
“Đã hiểu rồi.” Tôi và anh đồng thanh gật đầu.
Sau đó chúng tôi rời đồn cảnh sát.
Nghiêm Tu nhìn đồng hồ nói: "Sắp sáu giờ rồi, có muốn cùng nhau ăn điểm tâm không?"
"Cho tôi cách liên lạc với anh." Trong đầu tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Nghiêm Tu.
Chẳng hạn tại sao nữ quỷ lại muốn chúng tôi gặp tai nạn xe?
Tại sao Trương Dũng lại là mục tiêu và bị chết?
Và tại sao họ lại đạp phanh cho tôi vào phút cuối?
Rất nhiều câu hỏi, tôi muốn biết câu trả lời.
Tuy nhiên, Trương Dũng đã chết, dì tôi và Trương Nghê đang cần tôi ở bên cạnh.
Nghiêm Tu vui vẻ cho tôi số điện thoại di động của anh ấy và nói với tôi: "Hãy đeo bùa hộ mệnh tôi đưa cho anh."
“Ừ.” Nói xong, hai chúng tôi rẽ sang hai hướng.
Tôi gọi cho Trương Nghê, hỏi họ đang ở bệnh viện nào, rồi lái taxi đến đó.
Ngồi trong xe, chú Trương gọi tôi:
"Cảnh sát đã thông báo cho tôi vụ tai nạn và cấp trên đã quyết định cho cậu nghỉ một thời gian."
"Sau khi điều tra rõ ràng nguyên nhân gây ra tai nạn, tôi sẽ để cậu quay lại làm việc."
"Mấy ngày này là ngày nghỉ có lương. Còn việc của anh họ cậu, chúng tôi sẽ thương lượng xem nên làm như thế nào."
“Cháu hiểu rồi.” Tôi thở ra một hơi dài.
Khi chúng tôi đến bệnh viện, thi thể của Trương Dũng đã nằm trong nhà xác. Dì tôi đau buồn đến mức ngất đi và đang truyền dịch.
Trương Nghê đang khóc đến mắt sưng húp. Tôi đi theo cô ấy và hỏi tại sao Trương Dũng lại bỏ nhà đi.
Trương Nghê khóc nói: "Sau khi anh đi, mẹ em đã nấu thuốc bắc cho anh trai em uống."
"Anh trai em đưa thẻ ngân hàng của anh ấy cho mẹ và nói cho bà biết mật khẩu."
"Anh ấy nói ngày mai anh ấy sẽ đến bệnh viện. Mặc dù mẹ và em cảm thấy kỳ lạ nhưng nghĩ rằng anh ấy đã thông suốt."
"Buổi tối tỉnh dậy, em phát hiện cửa phòng anh ấy mở, cửa chính cũng bị mở."
“Em cảm thấy có gì đó không ổn nên đã gọi vào điện thoại của anh trai nhưng điện thoại anh ấy đã tắt máy”.
“Em vội gọi mẹ dậy, đi tìm khắp xóm vẫn không thấy”.
"Không còn cách nào, em gọi điện thoại cho anh. Lúc đó, anh mới nói mẹ và em đến đó."
Nói đến đây, Trương Nghê càng khóc thảm thiết hơn.
Trong lúc an ủi cô ấy, tôi phân tích hành vi của Trương Dũng.
Anh ta đã đưa mật khẩu thẻ ngân hàng cho dì vì anh ta cảm thấy rằng mình sắp chết.
Câu trả lời là không, tôi không phải là Trương Dũng, tôi không dám khẳng định.
Vài giờ sau, dì tôi tỉnh dậy, khóc và gọi Trương Dũng.
Trương Nghê ôm dì khóc theo. Tôi lấy điện thoại di động của dì và thấy một tin nhắn văn bản mới.
Người gửi là Trương Dũng và ngay lập tức, sự tò mò thôi thúc tôi mở tin nhắn.
Trong tin nhắn chỉ có ba chữ - Lý Gia Trang.
Tôi giật mình. Đây chẳng phải là nơi mà bà cụ sành điệu bắt taxi sao?