Không đúng, Nghiêm Tu nói nữ quỷ sẽ lên xe buýt ở trạm, nhưng cô ấy lại lên xe buýt ở bến xe!
Với lại điều này khác với những gì mà Nghiêm Tu nói, chính cái này làm cho tôi sinh ra một chút nghi ngờ đối với năng lực Nghiêm Tu.
"Chị dâu, chị cảm thấy sao rồi, ổn không?" Người phụ nữ đeo ba lô hỏi bà bầu ma.
"Rất tốt." Bà bầu ma trả lời.
Cứ như vậy hai người một hỏi một đáp, giống như chỉ là chị dâu bình thường tán gẫu mà thôi.
Tôi cố gắng hết sức để cho mình không chú ý những người đó, Nghiêm Tu có đáng tin hay không đáng tin thì tôi cũng đã lên xe rồi.
Hiện tại việc có thể làm chính là làm theo lời của Nghiêm Tu nói phải bình tĩnh, tin tưởng mình sẽ không chết.
Huống hồ, bà bầu ma không lên cơn, chứng tỏ cô ta không nhận ra tôi, phương pháp của Nghiêm Tu cũng coi như là có tác dụng.
"Đã đến trạm xe trong núi, hành khách có nhu cầu cần xuống xe vui lòng..."
Loa thông báo tự động trên xe buýt báo đến trạm, tôi ấn mở cửa xe, đưa ánh mắt nhìn về phía sau.
Hai cụ già nâng đỡ lẫn nhau leo lên xe, phía sau bọn họ là một người đàn ông đeo kính gọng đen, hơn ba mươi tuổi.
"Được rồi, Tiểu Hạc, trở về đi, chúng ta tự mình đi về là được rồi."
Người đàn ông được gọi là Tiểu Hạc cười khổ một tiếng nói: "Ba, nói gì vậy, con làm sao có thể yên tâm để hai người tự mình về quê đây."
"Tôi muốn về quê." Bà cụ bất thình lình dồn dập xen vào.
"Về nhà, mẹ con cùng mẹ về nhà." Tiểu Hạc bất đắc dĩ nói.
Đóng cửa xe lại, tôi lái xe tiếp về phía trước.
Chẳng bao lâu là đã đến trạm tiếp theo, sau âm thanh từ loa thông báo tự động trên xe buýt báo, lại có thêm sáu người già khác lên xe buýt.
Họ ngồi cùng một chỗ rồi bắt đầu trò chuyện
Tôi vừa lái xe, trong lòng vừa thầm nghĩ, ngày thường chuyến xe này nhiều người đến như vậy sao?
Đúng rồi, là nữ quỷ, chắc những con má đó đã ấn định ngày tháng, muốn giết chết những hành khách trên tuyến xe này, nên chắc chắn phải tìm người lên xe.
Nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy ớn lạnh dọc cả xương sống.
Mấy trạm sau đó, lần lượt đều có người lên xe, già có trẻ có.
Mấy người bọn họ trò chuyện như những người quen biết đã lâu, trong xe có nhiều người là người người bình thường, nên tôi cũng không quá sợ hãi.
Tôi lén liếc về phía sau, phát hiện ra toàn bộ chiếc xe chỉ có một chỗ trống, các vị trí khác đều có người cả.
"Đã đến trạm ngõ Thư Lý, hành khách có nhu cầu cần xuống xe vui lòng..."
Khi cửa xe mở ra, một người đàn ông dáng người cao lớn dắt một cô bé áo đỏ đi lên.
Trương Dũng?!
Người đi lên lại là Trương Dũng?!
Anh ta còn dắt cô bé áo đỏ đó, không phải chính là quỷ bị tôi dùng răng chó đen đuổi đi hay sao?!
Khiếp sợ ấp đến, tôi giả vờ bình tĩnh lái xe.
Trong lòng suy nghĩ lại cho rõ ràng tình hình, tiếng cười của đứa nhỏ mà tôi nghe thấy trong nhà dì, và cả bóng dáng của mấy đứa trẻ đều là của cô bé áo đỏ quỷ đó!(Ứng dụng TᎩT)
Đồng thời tôi cũng nghĩ thông suốt vài chi tiết, thì ra cô bé vẫn luôn quấn lấy Trương Dũng, cho nên Trương Dũng mới giống như bị bệnh!
Dù có hiểu ra chút gì đó thì tôi vẫn muốn đánh Trương Dũng một lần, tuy nhiên, hiện tại chuyện sống còn mới là chuyện quan trọng.
Tôi ép bản thân mình phải tập trung lái xe, không nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Cái gì kia?
Từ khi nào có thêm một chiếc xe ở phía trước kia vậy?
Chiếc xe này cách xe của tôi không xa, đèn đằng sau không sáng, đèn xe cũng tối…
Xe ma, tự nhiên tôi phản ứng lại!
Nhìn sơ qua đồng hồ trên tay, đã một giờ sáng!
Thấm thoát đã đến rạng sáng!
Nỗi sợ hãi lại dâng lên, tay chân tôi có chút mệt mỏi.
"Anh có buồn ngủ không?"
Đột nhiên, có một giọng nữ vang lên bên tai tôi.
Đồng thời có một cơn gió lạnh thổi qua, giống như đang ở cơn gió mùa đông.
Tôi nhìn chằm chằm vào phía trước, không dám nhìn sang bên, bởi vì, nữ quỷ đang ở bên cạnh!
Nhưng từ lúc nào mà chiếc xe ma ở phía trước đã bật đèn?!
Bên trong còn có nhiều người, chạy trên đường với tốc độ rất đều đặn.
Bỗng nhiên, cửa sổ phía sau của chiếc xe phía trước được hằn lên một khuôn mặt!
Rõ ràng với khoảng cách xa như vậy, nhưng tôi thấy rất rõ ràng, là khuôn mặt của bà bầu quỷ, cô ta đang cười với tôi!
"Anh có sợ không?" Giọng nữ bên cạnh lại lần nữa hỏi tôi.
Tôi sợ hãi, đột nhiên một từ hiện lên trong đầu tôi, tôi muốn nói ra những lời tôi muốn nói.
Nhưng tôi nhận ra rằng tôi không thể nói, rắng mở miệng cũng không nói ra lời!
Mà xe phía trước lại thay đổi, có đèn hậu, mấy bảng hiển thị của tuyến xe buýt cũng sáng lên, bảng hiển thị sáng lên cũng chỉ có vậy, nhưng chiếc xe phía trước lại trở nên mới một cách bất thường!
Trong lòng tôi có suy đoán, liền thoáng cúi đầu nhìn sơ qua.
Ban đầu vô lăng còn rất mới, giờ đã trở nên cũ kỹ, rỉ sét, mang theo máu và mùi gỉ sắt.
Đùng!
Bất thình lình, trong xe tối sầm lại, bỗng nhiên tôi cảm giác được đầu mình rất nặng.
Nó giống như đặt một cái gì đó rất nặng trên đầu tôi.
"Anh đã sẵn sàng chưa?"
Giọng nói của một đứa trẻ vang lên trong đầu tôi!
Tại thời điểm này, tâm trí của tôi lóe lên hình ảnh tôi thấy vào rạng sáng hôm qua.
Bà bầu quỷ đứng bên cạnh Nghiêm Tu, cô bé áo đỏ nằm bò trên đầu anh ta!
Giọt!
Tiếng kèn chấn động điếc cả tai!
Đó là chiếc xe phía trước!
Cửa sổ phía sau của xe phía trước lại có thêm một khuôn mặt, vặn vẹo cười, tôi liếc mắt một cái thì nhận ra là Trương Dũng!
Cảnh vật xung quanh đột nhiên nhanh chóng bay ngược ra ngoài, tôi cảm thấy được có một loại cảm giác như đang mất đi trọng lượng, là bởi vì tốc độ xe đang tăng lên rất nhanh!
"Ngủ đi, ngủ đi."
Khi giọng nói của cô bé vang lên, một bàn tay lạnh lẽo từ từ che mắt tôi!
Tôi muốn lấy răng chó mực ra khỏi túi của tôi để đuổi nó đi, nhưng cánh tay lại không có một chút sức mạnh!
Thậm chí ý thức của tôi còn mơ mơ hồ hồ, tai tôi chỉ có thể nghe thấy cô bé hát bài ca đồng dao không biết tên!
Tình huống này không biết kéo dài bao lâu, tôi cảm thấy mình như đã trải qua một thời gian dài, dài như đi hêt cả một cuộc đời người!
Buýp!
Bỗng dưng, có một tiếng kèn chói tai truyền vào tai tôi!
Sau đó, tôi cảm thấy chỗ ngực của tôi, đó là nơi cái đeo túi đang rất nóng!
A!
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng khắp xe!
Tôi cảm thấy sức lực mất đi đã trở lại, cũng là lúc tôi muốn lấy răng chó mức ra xử nữ quỷ đó.
Cô ta chủ động buông tay ra, hét lên: "Tên lừa đảo!"
Không hiểu lời nói của cô ta là ý gì, tôi chỉ cảm thấy chân mình bị người ta dùng sức lực cực lớn đạp mạnh phanh xe!
Tiếng phanh đánh thép chói tai do sát mặt đường vang lên, cuối cùng mọi chuyện cũng ngừng lại, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước, là xe taxi!
Suýt chút nữa... Suýt nữa chúng tôi đã đâm vào nhau! !
Nhận ra điều này, tôi chỉ có sợ hãi!
Đèn xe bật sáng, tôi ngồi ở ghế lái không biết phải làm sao.
Cho đến khi Nghiêm Tu từ trên taxi bước xuống, anh ta đi tới gõ cửa sổ xe.
Tôi mới lấy lại được tinh thần và nhìn về phía anh ấy.
"Tại sao tôi lại ở đây?"
Bỗng dưng trong xe có người hét lên một câu như vậy.
Sau đó giống như là cơn sóng liên tiếp đánh vào bờ, liên tiếp có người nói những lời y vậy.
Tôi nhấn nút mở cửa, Nghiêm Tu đi lên.
Tiểu Hạc lên xe khá sớm quay sang nói với mẹ của hắn: "Mẹ, không phải mẹ nói muốn về quê sao?"
"Về đó làm gì, mẹ không về đó." Nét mặt bà cụ tỏ vẻ ghét bỏ.
Nghiêm Tu kéo tôi ra khỏi xe, anh ấy lấy ra chiếc túi cùng với ngọc bội anh ta đưa cho tôi.
Tôi mặc cho anh ấy đang loay hoay, cảm giác sợ hãi đối mặt với cái chết vẫn còn đang bao phủ lấy tôi.
"Tỉnh hồn đi, chuyện vẫn còn chưa xong đâu." Nghiêm Tu vỗ vai tôi một cái.
"Tôi sợ hãi." Tôi thành thật nói với anh ấy.
"Sợ cũng vô dụng." Nghiêm Tu vừa nói, vừa mở chiếc túi đổ đồ ra ngoài.
Nhưng đổ ra thì chỉ có một mớ tro đen, gió ban đêm thổi, thứ đó cũng theo gió mà tản đi!
Tôi nhớ lại, sau khi nghe thấy tiếng kèn thứ hai vang lên, chiếc túi trở nên rất nóng, giống như bên trong đang bốc cháy.