"Tôi không phải Trương Dũng." Tôi nhíu mày: "Trương Dũng là anh họ tôi."
Biểu cảm trên mặt của Nghiêm Tu không có thay đổi, nhưng tôi có thể cảm giác được, anh ta đang tức giận.
Xét thấy tôi lừa anh ta, tôi nói rằng tôi là Lâm Phong, tôi cũng có một chút cảm giác áy náy, cho nên tôi quyết định nói ra tất cả đầu đuôi mọi chuyện luôn một lần.
Còn có cả tình huống quỷ dị tôi nhìn thấy, khi đến nhà dì tôi, toàn bộ đều nói hết cho Nghiêm Tu biết.
Nghiêm Tu im lặng nghe xong rồi nói với tôi: "Anh thật xui xẻo."
"Có biện pháp gì có thể giải quyết chuyện này không?" Tôi không phản bác lại, chỉ hỏi phải làm gì thôi.
"Khó giải quyết lắm." Nghiêm Tu lắc đầu: "Chuyện này vô cùng phức tạp."
"Tuy nhiên, nếu anh không phải Trương Dũng, lại thay thế Trương Dũng lái xe, chắc tạm thời anh sẽ không mất mạng đâu."(Ứng dụng TᎩT)
"Chờ Trương Dũng chết, thì mới đến lượt anh."
Trương Dũng không lái xe cũng sẽ chết? Nghe thấy vậy tôi chết lặng đi.
"Ừ." Nghiêm Tu gật đầu, giải thích: "Trương Dũng đã bị quỷ chọn trúng để đâm chết hành khách trên xe buýt số 103."
"Không biết là ai dạy anh ta, để cho anh ta tìm người khác thay thế."
"Biện pháp này chắc chắn có thể có khả năng để cho anh ta sống sót, đáng tiếc anh ta đã thất bại."
"Anh là người anh ta tìm để thay anh ta chết, quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh, cũng như sẽ không bỏ qua cho Trương Dũng."
Nghe được hai chữ chết thay, đầu tôi nổ tung.
Tuy rằng Tôi với Trương Dũng quan hệ không tốt, nhưng tốt xấu gì cũng lớn lên cùng nhau, còn là anh em bà con bạn dì, không nghĩ tới việc anh ta tính kế tôi như vậy!
Tôi tức giận đến mức còn có suy nghĩ bây giờ phải đến nhà dì đánh cho anh ta một trận đến liệt nửa người!
Nhưng nghĩ đến dì, tôi vẫn cố nhịn xuống ý nghĩ này, hỏi Nghiêm Tu: "Quỷ có hại dì và em gái của tôi không?"
Hai người bọn họ vô tội, tôi cũng không muốn bọn họ xảy ra chuyện, về phần Trương Dũng, sống chết gì thì theo vận mệnh của anh ta đi.
"Không." Nghiêm Tu nói: "Trước khi các anh chết, hai người họ sẽ không có việc gì đâu."
"Bây giờ tôi từ chức còn có ích gì không?" Tôi không muốn chết.
Nghiêm Tu lấy ra một quyển hoàng lịch, ngày mai đã bị bút đỏ khoanh tròn.
"Những con ma đó đã định thời gian chết của chúng ta vào rạng sáng rồi, từ chức cũng vô dụng."
Tôi liếc nhìn vào đồng hồ, bây giờ là chín giờ tối, và còn ba giờ nữa là đến rạng sáng mai rồi.
"Đừng nói nhảm nữa, nói cho tôi biết phải làm gì bây giờ!!" Tôi nôn nóng nói.
Người ăn cơm trong quán quay đầu nhìn chúng tôi, tôi lập tức trả tiền, kéo Nghiêm Tu vào ngõ nhỏ không có người để nói chuyện.
"Thời gian không nhiều lắm, tôi không giải thích thêm được."
Nghiêm Tu bỏ hoàng lịch vào trong túi, hỏi tôi: "Anh có lái được xe buýt không?"
"Được." Vào thời điểm tôi học lái xe, tôi cũng đã học lái xe buýt và nhận được bằng lái xe 32 chỗ.
Nghiêm Tu cao hứng: "Thật tốt quá."
"Tạm thời tôi sẽ đảo ngược vận mệnh và bát tự của hai người chúng ta."
"Lát nữa anh thay tôi lái xe buýt, tôi sẽ thay anh lái taxi."
"Quỷ sẽ coi tôi là anh, coi anh là tôi, để chúng ta đụng xe."
"Anh không cần phải hoảng hốt, đeo thứ này lên là được, bảo vệ anh còn sống."
Nói xong, Nghiêm Tu đưa cho tôi một viên ngọc bội, rồi dùng kéo cắt nhỏ một nắm tóc, dùng lá bùa vàng bọc lại.
Sau đó, anh ta cắn vào ngón tay của mình, viết một cái gì đó trên lá bùa vàng, tôi xem cũng không hiểu.
Sau khi hoàn thành, anh ấy nhét bùa vàng vào một cái túi nhỏ để cho tôi đeo.
Chuyện cho tới bây giờ thì tôi vẫn muốn sống, chỉ có thể bắt được cái phao cứu mạng là Nghiêm Tu này, cho nên anh ấy nói như thế nào, tôi đều làm theo.
Cũng như thế Nghiêm Tu lấy tóc và máu của tôi, dùng bùa vàng bọc lại bỏ vào trong túi nhỏ, đeo trên cổ mình.
Cuối cùng, anh ấy lấy ra một mảnh giấy cho tôi, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò: "Đây là lịch trình ca tối của xe số 103, có trạm dừng."
"Anh nhớ sơ qua một chút, chờ lên xe, cứ đi theo tuyến đường này."
"Quỷ sẽ lên xe ở trạm xe buýt, anh đừng sợ, làm như không nhìn thấy."
"Nói đi nói lại, anh chỉ cần nhớ kỹ ngọc bội này sẽ bảo vệ anh, quỷ sẽ không hại chết anh được."
"Ừm." Tôi nặng nề gật đầu.
Sau đó, hai chúng tôi tách ra đi làm riêng.
Bây giờ là hơn 9 giờ tối và xe khởi hành lúc 10 giờ tối.
Tôi vội vã chạy tới trạm xe buýt và tìm xe buýt số 103 để ngồi lên.
Xe trống rỗng, không có hành khách.
Cũng đúng, đã xảy ra chuyện như thế khiến cho toàn bộ hành khách trên xe tử vong, với lại mấy ngày gần đây mới mở lại ca, không có người cũng đúng.
Chín phút trước khi khởi hành, tôi ngồi ở ghế lái chờ đến giờ.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, tôi rất lo lắng, sống hay chết, quyết định ở tối nay!
Cọc cọc!
Đột nhiên, có một tiếng bước chân vang lên.
Ngay sau đó, một người phụ nữ ăn mặc giản dị, trẻ trung chạy lên xe.
Cô cõng trên lưng một bé nhỏ, đầu đầy mồ hôi, lo lắng nói: "Đừng lái xe, chị dâu tôi vẫn chưa lên."
"Được." Tôi không có tâm trí đâu mà quan tâm cô ta, chỉ ừ một tiếng.
Người phụ nữ xuống xe một lần nữa và nói chuyện với ai đó.
Sau một thời gian, khách nữ đó lại lên xe một lần nữa, còn đưa tay ra để kéo những người bên ngoài.
Thông qua gương chiếu hậu tôi nhìn thấy mọi thư.
Khách nữ đó vừa kéo tay những người kia vừa nói: "Cẩn thận, cẩn thận, chầm chậm thôi, chậm..."
Giằng co một hồi lâu, cô khách nữ mới kéo được người lên.
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu, cả người ớn lạnh, mồ hôi lạnh cũng toát ra.
"Anh tài xế, có thể lái xe rồi, cảm ơn." Người phụ nữ nói cảm ơn tôi.
Sau khi khách nữ vừa nói lên, ngay lập tức tôi liền cúi đầu, nhìn thẳng về phía trước và khởi động xe buýt.
Xe chạy ra khỏi bến xe từng chút một, tôi cố kiểm soát bản thân mình không nhìn về phía sau, bởi vì bà bầu đến tiểu khu Cẩm Long, cô ta đang ngồi ở phía sau! !