Không hiểu sao tôi cảm giác được một tia ớn lạnh.
"Em tới rồi." Trương Dũng nở nụ cười chào hỏi tôi.
"Ừ." Tôi trả lời anh ta một tiếng, cũng quan sát anh ta.
Vóc dáng của anh ta vẫn cao cao như trước, nhưng sắc mặt tái nhợt, quầng thâm vô cùng đậm, người cũng giống như gầy đi không ít.
Tôi và Trương Dũng chẳng qua vài ngày không gặp mặt, anh ta làm cho tôi cảm thấy anh ta gầy đi rất nhiều, rất không bình thường.
Chào hỏi xong, Trương Dũng ở phòng khách uống một ngụm nước, lại vào phòng.
Lúc anh ta mở cửa phòng, tôi nhìn chằm chằm vào khe hở của cửa, nhưng lần này tôi không thấy gì cả.(Ứng dụng TᎩT)
Cho nên, đứa trẻ vừa rồi là tôi nhầm sao?
"Đúng không, anh trai em thoạt nhìn tình trạng rất kém." Trên mặt Trương Nghê tràn đầy lo lắng.
"Hay là khuyên anh ấy đến bệnh viện lớn kiểm tra một lần đi, sớm phát hiện bệnh trị sớm cũng tốt." Tôi trả lời.
Trương Nghê cười khổ lắc đầu: "Anh ấy không chịu.”
"Đồ ăn xong rồi, các con đi rửa tay đi." Dì bưng một mâm thức ăn đi ra, nói.
Tôi và Trương Nghê ngầm hiểu ý nhau và kết thúc đề tài nói chuyện này, đi rửa tay, sau đó giúp bưng thức ăn và sắp xếp bát đũa.
Lúc sắp xếp, tôi phát hiện bát đũa chỉ có ba bộ, liền muốn lấy thêm một bộ.
"Buổi trưa anh ấy không ăn cơm, anh ấy ngủ." Trương Nghê ngăn cản tôi, giải thích nguyên nhân.
"Đồng hồ sinh học của anh ta còn chưa điều chỉnh lại được ạ?" Tôi hỏi.
"Chưa." Trương Nghê lắc đầu.
Lúc mọi thứ đã chuẩn bị xong, chúng tôi ngồi xuống, trời bên ngoài cũng tối hẳn.
"Tiểu Sinh à, nếm thử cá thố Tây Hồ đi." Dì chào đón tôi nồng nhiệt.
"Dạ." Tôi thích món ăn này.
Kít!
Đột nhiên, tiếng cửa gỗ mở ra vang lên.
Trương Dũng đi tới, anh ta nhìn bàn ăn, nói: "Con đi lấy bát đũa.”
Dì thở dài, nói: "Đứa trẻ này, ăn một bữa, bỏ ăn một bữa."
"Không ăn là không đói, mẹ, đừng lo lắng." Trương Nghê vừa gắp thức ăn, vừa nói.
"Thời gian còn dài, từ từ thay đổi thôi." Tôi cũng an ủi dì.
Một lát sau, Trương Dũng cầm bát đũa ra ăn cơm.
"Tiểu Sinh, công việc của con vẫn suông sẻ chứ?" Dì quan tâm hỏi tôi.
"Suông sẻ, buổi tối ít người, có khách thì khách cũng đều trong trạng thái mệt mỏi." Tôi cười nói: "Hầu hết lên xe đều dựa vào ghế sau híp mắt lại, không có thời gian kiếm chuyện đâu ạ hihi.”
"Vậy là tốt rồi." Dì cũng cười.
"Không gặp phải chuyện kì quái gì sao?" Trương Dũng bỗng nhiên hỏi.
Anh ta nhìn thẳng vào tôi, với một bộ dạng rất nghiêm túc.
Nếu chỉ có anh ta và tôi, tôi chắc chắn sẽ nói ra chuyện tôi đã nhìn thấy anh ta trên chiếc xe buýt ma, nhưng dì đã ở đó.
Trương Nghê lén dùng chân chọc tôi một cái, cười nói: "Anh em là muốn hỏi anh có gặp ma không.”
"Nói thật, anh họ, em nghe người ta kể chuyện ma, đều có chuyện tài xế taxi buổi tối kéo ma đến, anh có gặp không?"
Có, tình cờ gặp, không chỉ một lần, cũng không chỉ có một con ma.
Tôi rất muốn trả lời như vậy, nhưng tiếc là không được.
"Đúng rồi, bùa hộ mệnh." Dì đột nhiên đứng dậy, cô trở lại phòng, rồi lại nhanh chóng đi ra.
Chỉ là trên tay có thêm một sợi dây chuyền, phía trên mặt dây chuyền đính một hạt gỗ màu đen.
"Nào, Tiểu Sinh, cái này cho con."
Dì đưa sợi dây chuyền qua.
Lúc đưa tay nhận lấy sợi dây chuyền, tôi trong lúc vô tình chú ý tới biểu cảm của Trương Dũng trở nên rất kỳ lạ, ánh mắt của anh ta nhìn sợi dây chuyền là sợ hãi ư?
Trương Dũng cảm giác được tôi đang nhìn anh ta, nhìn tôi một cái, không nhìn sợi dây chuyền nữa.
Nhận lấy sợi dây chuyền, tôi tò mò hỏi dì: "Đây là gì ạ?"
"Bù hộ mệnh của chùa Kiến Phật." Dì nói: "Dì nhờ chủ trì làm phép cậu phật, là lần tràng hạt người ta của Khai Quang”
Nhắc tới chuyện này, tôi thuận đó mà hỏi dì chuyến đi đến chùa Kiến Phật.
Dì nói nhóm của dì đi theo chỉ dẫn trong lời nói của tôi, đi qua hai cái cửa, tìm gian phòng có tên là Thiên Điện đó.
Nhưng tìm một vòng không tìm thấy, dì lại nhớ tới tôi nói bên cạnh lư hương có hòa thượng canh hương, ông ta biết ở đâu.
Nhưng dì ở bên cạnh lư hương lại không nhìn thấy hòa thượng, hỏi hòa thượng khác, mọi người đều nói không có.
Cuối cùng, các dì bỏ tiền ra xin bùa hộ mệnh của chủ trì rồi nhờ ông khai quang cho.
"Anh họ, có phải anh nhớ lầm hay là anh bị người ta lừa không?" Trương Nghê nói.
Tôi lấy gỗ Quan Âm trong túi ra, cho dì và Trương Nghê xem.
"Đây là cháu lấy ở Thiên Điện, chỉ tốn có 5 đồng coi như tặng không cháu ý."
Trương Nghê cầm lấy Quan Âm, tán thưởng nói: "Rất đẹp nha!”
"Thoạt nhìn là thứ không tồi." Dì lại nói: "Nó chắc chắn không phải của chủ trì, cũng chưa được khai quang, Tiểu Sinh, con hay là đeo lần tràng hạt vẫn hay hơn.”
"Dạ." Tôi cũng có ý định này.
"Nếu anh họ anh đã đeo lần tràng hạt, không bằng đem nó cho em cái dây Quan Âm này đi." Trương Nghê cười nịnh hót.
"Cúng được đó." Tôi cũng không cần nó, cho thì cho.
"Con đó, lập tức chiếm tiện lợi của anh con." Dì trách mắng Trương Nghê một chút.
"Không sao đâu, người ta cho không." Tôi nói.
Sau đó chúng tôi chỉ nói chuyện trên trời dưới đất, tất cả đều là một số chuyện nhà.
Trương Dũng ngồi một bên ăn cơm, không tham gia vào đề tài của chúng tôi, chuyện này làm cho tôi cảm thấy anh ta và chúng tôi có chút cảm giác xa cách.
Còn nữa, tôi luôn cảm thấy Trương Dũng có gì đó rất kỳ lạ.
Những cũng chỉ những chi tiết nhỏ, nên tôi cũng không quá bận tâm
"Em họ, buổi tối lái xe, em không gặp phải chuyện gì kì lạ sao?" Trương Dũng lần nữa đặt câu hỏi.
"Có." Tôi nhìn anh ta gật đầu.
Rồi!
Sau đó, tôi nghe thấy một tiếng cười của trẻ em!