Bốp bốp!
Bàn tay kia vẫn còn đập cửa sổ xe, tôi khởi động xe, muốn chạy trốn!
Đột nhiên, khuôn mặt của một người đàn ông bị hói áp vào cửa sổ xe, làm tôi giật mình.
"Bị sao thế hả, đập cửa gọi anh cũng không có chút phản ứng nào là tại làm sao!"
Người đàn ông bị hói rất tức giận, ở bên ngoài quát lên.
Tôi thấy anh ta không giống ma, lửa giận nổi lên một chút.
"Anh chết rồi, sẽ không nói chuyện, đập cái gì chứ?"
Không đúng, anh chàng này là một người đàn ông, nhưng bàn tay đập cửa sổ là bàn tay của một người phụ nữ!
"Ai bảo cậu động đến búp bê ma của ông!" Người đàn ông bị hói vừa quát, vừa mang một vẻ mặt dữ tợn, thoạt nhìn giống như búp bê người thật kéo đến cửa sổ xe. (Ứng dụng TᎩT)
Búp bê ma?
Tôi cẩn thận mở cửa xe, cầm trong tay cây gậy thô trương Dũng để trong xe xuống xe.
Nhìn thấy cây gậy, người đàn ông hói thoáng sợ một chút, anh ta cười nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi kích động quá..."
Liếc anh ta một cái, tôi nhìn lốp xe, phát hiện tôi thật đúng là đè lên chân một con búp bê ma.
Chuyện lúc nào, lúc tôi dừng xe không nhìn thấy một con búp bê?
Trong lòng lẩm bẩm, tôi lên xe dời chiếc xe đi.
Chờ người đàn ông hói kéo con búp bê lên, phủi đất trên đó, tôi hỏi anh ta: "Anh có gọi xe không?"
"Là tôi." Người đàn ông hói đầu gật đầu: "Tôi đến tiểu khu Thiên Thủy.”
Thái độ so với vừa rồi đã tốt hơn rất nhiều, tôi ngược lại an tâm một chút.
Bởi vì thái độ không tốt, thì chắc đó là người. ( Là sao ba ý ba là loại người cử xử thô lộ hơn ma ư >.<)
Thái độ tốt đến đâu, hòa ái dễ gần, nhưng anh ta là ma, vậy thì chẳng có chuyện tốt lành nào đến với bạn cả.
"Lên xe đi, tôi phụ trách chạy tuyến đường này."
"Ừ." Người đàn ông hói gật đầu.
Anh ta ngồi ở ghế sau với con búp bê ma, tôi quan sát con búp bê ma từ gương chiếu hậu.
Ăn mặc vô cùng thời trang, trang điểm cũng đậm, giống như một phiên bản đồ chơi của mang dáng bà cụ sành điệu, đặc biệt là con búp bê thoạt nhìn rất thật.
"Gần đây tôi mở một nhà ma, nó là đạo cụ trong nhà ma." Người đàn ông hói giải thích.
"À." Tôi trả lời, không nhìn chằm chằm vào con búp bê từ gương chiếu hậu nữa.
Bầu không khí lúng túng mà còn im áng.
Im lặng đưa người đến nơi, trước khi xuống xe, người đàn ông hói trả tiền, đưa cho tôi một phiếu giảm giá.
"Phiếu giảm giá của ngôi nhà ma, lúc rảnh có thể đến chơi."
“... Cảm ơn. "Tôi nhận tờ phiếu giảm giá.
Trên đó ghi địa chỉ của nhà ma, còn có hai chữ ‘Giảm 50%.’
Khách hàng sau khi người đàn ông mở nhà ma đều rất bình thường, hoặc là nói thoạt nhìn không phải là ma.
Tôi cũng không gặp lại xe buýt số 103, tôi cảm thấy may mắn về điều đó.
Sáu giờ tan làm, nhận tiền phụ cấp cho ca đêm, tôi và Lâm Phong đi ăn cơm.
Tôi đem chuyện tôi thấy xe buýt ma cho anh ta.
"Nếu không chúng ta lại đi chùa xem chút?" Lâm Phong đề nghị.
Suy nghĩ một chút, tôi nói.
"Ngày mai đi, một ngày hẳn là sẽ không có chuyện gì, hôm nay tôi đến nhà người thân."
"Cũng được." Lâm Phong gật đầu.
Ăn cơm xong, tôi về nhà đặt đồng hồ báo thức, sau đó nằm xuống ngủ.
Hơn 5 giờ chiều, tôi bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức, gọi điện cho dì tôi trước.
Sau đó rửa mặt qua loa, thay quần áo, đến cửa hàng mua ít đồ, tôi mang theo đến nhà dì.
Dì gọi cho tôi nói bùa hộ mệnh, tôi rất tò mò có phải giống như cái tôi lấy được ở Thiên Điện hay không.
Còn có, tôi muốn biết tại sao dì không tìm thấy Thiên Điện.
Nhưng mà, mục đích chính là để xem Trương Dũng.
Tôi đã nhìn thấy anh ta trên xe buýt ma hai lần, tôi cảm thấy anh ta có thể đã xảy ra chuyện.
Tùng tùng!
"Đến đây." Tiếng của Trương Nghê truyền ra.
Một lát sau, quả nhiên là Trương Nghê mở cửa.
"Anh." Cô cười hét lên với tôi một tiếng, sau đó đưa tay ra:
"Quà."
"Ở trong túi." Tôi bất đắc dĩ cười, nói.
Trương Nghê cầm lấy túi, đón tôi đi vào, cũng hướng phòng bếp hét: "Mẹ, anh họ con tới rồi.”
Dì cầm cái sạn từ phòng bếp đi ra, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Nhưng nhìn thấy đồ trên tay Trương Nghê, liền nói: "Tiểu Sinh, đến thì đến, quà cát làm gì?”
"Đều là một ít đồ gia đình, cháu mua, mang lên cũng thuận tiện." Tôi cười nói.
Trương Nghê đặt túi lên bàn, nói với mẹ cô ấy: "Mẹ, mẹ đi vào xem đồ ăn đi, lát nữa cháy đáy nồi. ”
Dì nghe xong, lập tức xoay người vào phòng bếp, đồng thời dặn dò Trương Nghê: "Tiểu Nghê, lấy chuối, rót nước cho anh họ con. ”
"Đã làm rồi." Trương Nghê phụng phiệu nói.
Cùng với đó, trong bếp truyền đến tiếng xào, cuộc nói chuyện giữa hai người mới kết thúc.
Tôi ngồi, nhìn phòng Trương Dũng, hỏi Trương Nghê: "Tình hình của anh trai em thế nào?”
Trương Nghê nhìn về phía phòng bếp trước, mới nhỏ giọng trả lời tôi.
"Không tốt lắm, hầu như cả ngày đều ngủ, sắc mặt cũng càng ngày càng kém."
"Cụ thể là bệnh gì anh ấy không chịu nói, chỉ mua rất nhiều thuốc Đông y về uống."
"Mọi người lo lắng cũng không có cách nào, anh ấy không nghe."
Tôi do dự một hồi, vẫn hỏi Trương Nghê: "Nửa đêm anh ấy có ra ngoài không? ”
"Không có ạ." Trương Nghê có chút không chắc chắn, cô nói: "Mỗi ngày em đều học rất mệt, buổi tối ngủ rất say. ”
"Mẹ em ngủ ít, bà ấy hẳn là biết, lát nữa anh hỏi bà ấy."
Kít!
Đột nhiên, cửa phòng của Trương Dũng mở ra.
Anh ta bước ra, thuận tay đóng cửa lại.
Nhưng thông qua khe hở cửa khi vừa đóng mở, tôi chợt thấy bên trong có bóng dáng của một đứa trẻ lóe lên.