Kết quả là không đợi được cái gì cả, không chỉ cô bé áo đỏ không xuất hiện, mà cả Bà cụ sành điệu cho tôi răng chó cũng không xuất hiện.
Một đêm sóng yên biển lặng.
An toàn trở lại công ty, tôi và Lâm Phong lấy đồ ăn ra ăn bồi bổ, trước tiên đi đến trạm xe buýt.
Ngay lúc bọn họ cũng đang đổi ca ở đây, còn có người đến sớm để chờ xe, chúng tôi chia nhau ra tìm xe buýt số 103.
Chỉ trong chốc lát Lâm Phong đã tìm được, bảo tôi đi qua.
Tôi đi qua và phát hiện ra xe buýt số 103 này không hề giống như những chiếc xe buýt khác.
Bề ngoài của xe buýt số 103 có vẻ như là rất mới, giống như một chiếc xe mới toanh bước ra khỏi nhà máy.
Lâm Phong nhìn vào trong xe, không có ai.
"Tài xế còn chưa tới."
Một lát sau, một người trung niên cầm cốc giữ nhiệt chậm rãi đi tới.
Khi đi qua hai chúng tôi, ông ta nói với chúng tôi rằng: "Còn một khoảng thời gian ngắn nữa xe mới khởi hành, lên xe chờ đi."
"Ông là tài xế của xe buýt số 103?" Tôi hỏi ông ta.
Người đàn ông trung niên gật đầu không rõ nguyên nhân: "Đúng vậy."
Xác định thân phận của anh ta xong, tôi vội vàng hỏi: "Sư phụ, nghe nói xe buýt số 103 ban đêm sẽ bắt đầu hoạt động lại?"
Nghe được về chuyến xe buýt ca tối, bỗng dưng sắc mặt tài xế trở nên mất tự nhiên, ừ một tiếng, rồi trực tiếp lên xe.
Nhận được câu trả lời khẳng định như thế, tôi không quá hoảng sợ.
Bởi vì tôi có răng chó mực, ma quỷ sẽ không thể thao túng tôi được, tôi lái xe đụng xe buýt là điều không thể nào xảy ra.
Lâm Phong thì lại biểu hiện hoảng hốt hơn tôi, không ngừng hỏi phải làm sao bây giờ, tôi còn muốn động viên cảm xúc của anh ta.(Ứng dụng TᎩT)
"Làm sao bây giờ?" Trên mặt Lâm Phong tràn đầy lo lắng.
"Yên tâm, tôi có răng chó mực mà." Tôi lấy răng ra cho anh ta nhìn.
Nhìn vào răng chó mực vài lần, Lâm Phong bất đắc dĩ nói với tôi: "Đặt mạng vào một cái răng chó, thật sự không có vấn đề gì sao?"
Tôi bỏ răng chó vào túi và nói:
“... Nếu không thì chúng ta đi tìm Bà cụ sành điệu, nói không chừng bà ta có thể biết nên làm gì trong tình trạng như này."
"Biện pháp này so với cái kia thì đáng tin cậy hơn." Lâm Phong đồng ý.
Vì vậy, chúng tôi tìm xe buýt đến Lý Gia Trang, ngồi trên xe buýt mà chờ đợi.
Trong lúc chờ đợi, chúng tôi trò chuyện lung tung, nhớ tới cái gì thì nói cái đó.
Trên xe thỉnh thoảng cũng có vài người lên, đến lúc khởi hành thì người chiếm nửa xe.
Sau nửa tiếng khách lên lên xuống xuống và dừng lại.
Chúng tôi đã nhìn thấy tiểu khu quen thuộc, chính là Lý Gia Trang.
Sau khi xuống xe tại trạm, hai chúng tôi liền đi thẳng đến nơi của nhân viên gác cổng.
Trông có vẻ là nhân viên gác cổng đã hơn sáu mươi tuổi, ông cụ nhìn chúng tôi trong một thời gian hỏi: "Mấy anh đến tìm ai, để tôi gọi điện thoại cho người đó, để cho người đó ra đây đón mấy anh vào."
"Chúng tôi muốn hỏi thăm một người." Lâm Phong tiếp lời, anh ta nói: "Chúng tôi lái taxi."
"Mấy ngày nay có một Bà cụ sành điệu, mỗi lần đều nửa đêm bắt taxi về Lý Gia Trang."
"Nhưng mà khi đi, thì bà ta nói mình không mang theo tiền, bảo chúng tôi đến Lý Gia Trang tìm bà ta, chỉ cần nói một chút về bà ta thì mọi người liền biết bà ta ở đâu."
Thấy Lâm Phong có thể tự bịa ra một lý do hợp lý như thế, ngay lập tức tôi cũng tán thành với anh ta.
"Đúng vậy, bà cụ kia bảo chúng tôi tới tìm bà ta."
"Thật sao?" Nhân viên gác cổng hỏi tôi với sự sợ hãi.
Không đúng, biểu cảm của nhân viên gác cổng có vẻ không đúng cho lắm, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác không đúng.
Nhưng lời đã nói ra rồi, muốn thu cũng thu không được, chỉ đành phóng lao thì theo lao thôi.
"Đương nhiên là thật, anh nói xem bà ta sống ở căn hộ số mấy tầng mấy, chúng tôi đi tìm bà ta lấy tiền."
"Bà ta chết rồi!" Khuôn mặt nhân viên gác cổng vặn vẹo phun ra bốn chữ.
"Chết rồi!?" Tôi và Lâm Phong đồng thanh hô lên.
Nhân viên gác cổng run rẩy ngồi xuống, rồi run rẩy châm cho mình một điếu thuốc, hít mạnh hai hơi, nói:
"Bà ta đã chết 20 năm rồi."
Bối rối, thật sự bối rối!
Bà cụ sành điệu đã chết hai mươi năm trước!
"Nhưng lúc tôi đưa bà ta về Lý gia trang, đều là tận mắt nhìn thấy bà ta đi vào khu vực này cơ mà."
Tôi vẫn không thể tin được rằng bà ta đã chết.
"Đó là do anh gặp ma rồi đó." Nhân viên gác cổng nói chắc như đinh đóng cột.
Không cho người khác có cơ hội để bác bỏ, bởi vì tôi đã thật sự gặp ma quỷ.
Nhưng răng chó mực là sao đây?
Rõ ràng nó có thể khắc chế được cô bé áo đỏ mà, vậy vì sao bà cụ lại có thể giữ nó?
Tại sao bà ta lại cho tôi răng chó mực, còn mỗi ngày bà ta đều phải trở về Lý Gia Trang?
Từng câu hỏi hiện lên trong đầu tôi, tôi thật sự đang rất gấp rút muốn biết câu trả lời.
"Bác à, ông có thể nói cho chúng tôi biết bà ta đã chết như thế nào không?" Lâm Phong lại hỏi nhân viên gác cổng.
"Không có gì để nói cả." Nhân viên gác cổng quay mặt đi: "Được rồi, các anh nhanh đi đi."
"Sau này buổi tối nhìn thấy bà ta, tốt nhất là không nên dừng xe."
Sau đó, nhân viên gác cổng xua đuổi chúng tôi đi về.
Những người đi qua tò mò mà quan sát chúng tôi, và tôi kéo Lâm Phong đi.
Đi xa rồi, thì tôi dừng lại, lấy răng chó mực ra khỏi túi của tôi, không biết phải làm gì.
"Thứ này là quỷ cho, anh còn dám dùng sao?" Sắc mặt Lâm Phong vô cùng khó coi.
Tôi nhét răng chó mực lại vào túi, bất đắc dĩ nói: "Giữ lại đi, nó hữu ích hơn một cả bùa hộ mệnh."
"Anh thử nghĩ lại đi, Bà cụ sành điệu là ma quỷ, nhưng bùa hộ mệnh lại không có tác dụng dù chỉ một chút."
Lâm Phong nhìn thẳng tôi, trầm giọng nói: "Hiện tại làm sao bây giờ?"
"Về nhà ngủ." Tôi thở dài nói: "Sắp đến trưa rồi, buổi tối còn phải thức đêm."
Đảm bảo giấc ngủ là điều bắt buộc, tôi cũng không muốn bị quỷ ra tay hại chết, nhưng trước hết nếu mình mệt mỏi lái xe rồi xảy ra chuyện, thì cũng mất mạng.