Dì đồng ý với tôi: “Con nói đúng. Khi nào thì con tới thăm dì được? Con tìm được bạn gái rồi chưa?”
Tôi lảng tránh và nói vòng vo vài câu, không hiểu sao chủ đề lại liên quan đến việc đi xem chùa.
"Con vừa mới tới chùa thỉnh một tâm bùa hộ thân, có vẻ rất tốt."
Vừa nói tôi vừa lấy mặt dây chuyền trên cổ ra, chạm khắc hình Quan Âm nhỏ sống động như thật.
Dì nói muốn xin vài cái, tôi bảo dì cứ đến chùa tự chọn, dù sao cũng không mất tiền.
Sáng hôm sau, tôi tắm rửa xong xuống nhà ăn cơm.
Tôi sống một mình và không muốn nấu ăn.
Hơn nữa mỗi ngày còn có 100 tệ phụ cấp ăn uống, như vậy là quá đủ.
Lúc này, tôi mới hiểu tại sao Trương Dũng đã có xe riêng nhưng muốn gia nhập công ty này để công ty thu tiền hoa hồng.
Ngay cả khi anh ấy bị ốm cũng nhờ tôi thay thế để giữ công việc.
Ngoài lượng khách hàng ổn định mà công ty này đã tích lũy được trong nhiều năm, phần còn lại là do công ty có phúc lợi tốt.
Sau khi ăn xong, tôi đi bộ đến công ty.
Còn chưa bước vào cửa, tôi đã thấy hai người đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào tôi.(Ứng dụng TᎩT)
Tôi không biết người bên trái còn người bên phải tôi nhận ra đó là đồng nghiệp, nhưng anh ấy chưa từng nói chuyện với tôi.
Họ nhìn chằm chằm vào tôi làm gì, lại bắt đầu đem chuyện tôi có trụ lại ở đây hay không để cá cược sao?
Tôi bước đến cửa và chưa kịp làm gì, đồng nghiệp đó đã chỉ vào tôi và nói:
"Là cậu ấy, cậu ấy trực ca đêm tuyến đó."
Mọi chuyện diễn ra kỳ lạ khiến tôi bối rối.
Người đàn ông lạ bất ngờ kéo tôi ra ngoài mà không nói lời nào.
“Có chuyện gì à?” Tôi hỏi, cố rút cánh tay ra.
Nhưng sau khi kéo một lúc lâu, tôi vẫn không rút tay ra được. Bàn tay của người đàn ông đó quá mạnh, rõ ràng là tay người nhưng khiến tôi có cảm giác như là hổ dữ.
Người đàn ông không trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm kiếm sự giúp đỡ từ những đồng nghiệp xa lạ đang đứng xem.
Kết quả là tên đồng nghiệp xa lạ đó nháy mắt đã lẻn vào công ty và phớt lờ tôi luôn.
"Định mệnh, chuồn nhanh như ngựa vậy!"
Sau khi mắng, tôi nói với người đàn ông lạ mặt: "Anh có việc gì thì nói cho tôi biết, nếu không tôi báo cảnh sát!"
Bình thường thì tôi sẽ đấm vào mặt nó. Nhưng xét lại sức mạnh của tay mình không bằng người ta, tôi đã đổi ý mà đem gọi cảnh sát ra dọa.
Người đàn ông lạ mặt buông tay và nói: “Tôi không có ý gì xấu cả. Tôi chỉ muốn bàn với anh một chuyện thôi”.
“Nói đi.” Tôi lắc lắc cánh tay đau đáp.
"Anh có thể từ chức không?" người đàn ông hỏi.
Tôi cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt mình một lúc.
Anh ấy có khuôn mặt đẹp và khá cao, tầm độ hai mấy tuổi và trông không giống kẻ ngốc.
"Không thể." Tôi lạnh lùng đáp lại hai chữ, quay đầu bước đi.
Người đàn ông lạ đuổi theo, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
"Nếu không từ chức, anh sẽ chết!"
"Xe buýt số 103 ca tối ngày mai bắt đầu chạy lại, sẽ có ma ám anh."
"Con ma sẽ thao túng anh và khiến anh đâm vào chiếc xe buýt số 103 rồi cùng chết với những khách khác!"
Anh ấy một hơi nói hết những gì cần nói, tôi trừng mắt nhìn anh ấy.
"Anh nói xe buýt số 103 ca đêm sẽ mở lại sao?"
Người đàn ông xa lạ nặng nề gật đầu nói: “Ừ! Ngày mai sẽ bắt đầu. Tối mai có thể nhìn thấy xe buýt số 103 trên đường.”
Chuyện gì đã xảy ra thế? !
Tài xế xe buýt tuyến đến chùa nói rõ ràng là sẽ không mở lại và không có cách nào tìm được tài xế!
"Anh có bằng chứng gì chứng minh tuyến số103 sẽ được mở lại?" Tôi trấn tĩnh lại và xác minh tính xác thực của tin vừa rồi.
Người đàn ông lạ mặt không trả lời tôi ngay mà ngập ngừng một lúc rồi nói: “Tôi là tài xế tuyến số 103 ca đêm”.
“Anh là tài xế ca đêm của tuyến xe đó sao?” Đầu óc tôi đột nhiên có chút rối loạn.
“Ừ.” Người đàn ông gật đầu.
Thì ra tài xế tuyến 103 ca đêm đã đến thuyết phục tôi rằng tuyến đường này giống nhau. Sáu năm trước đã xảy ra một vụ tai nạn xe buýt và xe taxi và giờ tôi đang lái tuyến này nên khuyên tôi nghỉ việc.
Tôi hỏi anh ấy: “Tại sao anh không từ chức?”
"Tôi biết đối phó với chúng như thế nào, sẽ không bị chúng làm ảnh hưởng nhưng anh thì không thể." Người đàn ông xa lạ tự tin nói.
Điều này khiến tôi tức giận nhưng cũng không muốn phản bác lại anh ấy. Tôi liền quay trở lại công ty.
Vừa đi tới cửa đúng lúc gặp ngay Lâm Phong từ bên trong lao ra, anh ta nhìn thấy tôi thì sửng sốt, sau đó cẩn thận nhìn tôi một lúc nói: "Người kia không đánh anh sao?"
“Không.” Tôi lắc đầu và giải thích lý do tại sao người đàn ông đó đến gặp tôi.
Khi nghe nói rằng tuyến xe buýt 103 ca đêm sắp hoạt động lại, Lâm Phong cũng cho rằng đó là một lời nói dối.
Tuyến này đã ngừng sáu năm và giờ mở lại không có ý nghĩa gì nhiều, hai chúng tôi đều nhất trí như vậy.
Cuối cùng, Lâm Phong đề nghị: “Sau khi tan làm tôi đến bến xe buýt hỏi xem tình hình thế nào.”
“Ừ.” Tôi cũng có ý định này.
Sau khi quyết định nên làm gì, Lâm Phong và tôi bước vào sân và bắt đầu xếp hàng ra xe.
Sau đó là quá trình đưa đón khách cho đến sáng sớm.
Sau khi đồng hồ điện tử điểm 00 giờ, tôi lấy chiếc răng chó mực trong túi ra và cầm nó trong tay.
Chỉ cần ma xuất hiện, là tôi sẽ xử nó!
Cô bé áo đỏ hôm qua bị răng chó mực đuổi đi, có lẽ hôm nay sẽ đến trả thù.
Tôi căng thẳng và chờ đợi ma đến.