Lâm Phong nói trở về giúp tôi nghĩ biện pháp.
Tâm tình tôi trở nên nặng nề, về đến nhà, ngồi ở trên giường, suy tư tại sao mình xui xẻo như vậy.
Sáu năm trời xe buýt tuyến đường đó không hoạt động, lại ngay lúc ba ngày gần đây tôi đụng phải má thì hoạt động lại?
Chẳng lẻ ứng nghiệm tai nạn sáu năm trước lên người tôi sao?!
Không được, tôi không muốn chết, nếu không được nữa thì từ chức, phí bồi thường vi phạm hợp đồng tôi đồng ý bỏ ra.
Trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ này, tôi lại nghĩ tới mình bây giờ không có nhiều tiền tiết kiệm, vẫn là tắt ý nghĩ này thôi.
Ngồi suy nghĩ rất lâu, đủ loại biện pháp có thể dùng được tôi đều nghĩ qua.
Nhưng tôi vẫn là nghĩ không ra biện pháp giải quyết.
“Bỏ đi, ngủ trước đã.” Tôi liếc đồng hồ, đã nhanh về một giờ, còn không ngủ liền không còn kịp.
Hôm nay không có tâm tình rửa mặt, vặn xong đồng hồ báo thức liền nằm xuống ngủ.
Thời điểm tỉnh là lúc đồng hồ báo thức cùng chuông điện thoại di động cùng một thời gian đánh thức tôi, có người gọi điện thoại cho tôi.
Tôi mơ mơ màng màng bấm ngừng đồng hồ báo thức, rồi bắt máy điện thoại.
“Tiểu Sinh.” Giọng nói dì truyền vào bên trong lỗ tai tôi.
“Dì.” Tôi gọi một tiếng, vuốt vuốt hốc mắt khô khốc.
“Còn đang ngủ sao?”
“Dạ, vừa tỉnh, phải đi làm.”
“Lúc lái xe phải cẩn thận, nếu cơ thể không thoải mái thì xin nghỉ, không cần bận tâm tới anh con.”
“Dạ.”
Quan tâm thăm hỏi tôi một hồi, dì nói: “Tiểu Sinh, cái Thiên Điện con nói kia, lúc dì cùng mấy chị em đi vào chùa Kiến Phật, sư thầy trong tự có nói là không có gian phòng nào có tên gọi đó.” (Ứng dụng TᎩT)
“Có mà, ngay bên cạnh cái lư hương lớn, bên góc phải đó ạ.” Tôi đưa tay sờ một chút mặt dây chuyền Quan Âm, vẫn còn ở đây.
“Nơi đó không có Thiên Điện, chỉ có một bức tường.” Giọng nói dì đầy khó hiểu, nói tiếp: “Dì nghĩ, con bị lừa rồi.”
“Hộ thân phù đó nhất định cũng là giả, dì đã giúp 3 anh em con xin mỗi người mỗi cái hộ thân phù thật sự, có đại sư làm phép qua.”
“Con bớt thời gian tới dì một chuyến, dì cũng đã lâu rồi không gặp con.”
“... Dạ vâng ạ, con sẽ qua lấy.” Tôi lên tiếng.
Kết thúc cuộc gọi, tôi đem hộ thân phù lấy xuống, Quan Âm như cũ rất sinh động như thật.
Chỉ là vì cái gì dì lại tìm không thấy Thiên Điện, hòa thượng cũng nói không có Thiên Điện?
Suy tư trong chốc lát, tôi đem hộ thân phù cùng răng chó mực đặt cùng một chỗ.
Đơn giản sửa xoạn một chút, thay quần áo khác, tôi tìm hàng ăn gần đó nhét đầy cái bao tử, liền đi thẳng đến công ty.
Long an yên mà đi tới cửa công ty, còn chưa bước vào cửa chính của công ty, một người đã giữ chặt tôi.
Tôi hồi thân lại, quay đầu lại nhìn, là cái anh chàng tài xế xe buýt ngày hôm qua kia.
Trông thấy tên này tới, tôi nhăn mày lại.
“Đừng nóng giận, hôm nay tôi tới không mang ác ý.” Người đàn ông này nói thật nhanh.
“Vậy anh tới đây làm gì?” Tôi rất bất lực nói
Người đàn ông móc từ trong túi ra một miếng giấy vàng gấp thành hình tam giác, trên giấy rất nhiều màu đen cong cong thẳng thẳng được cột bởi một sợi dây đỏ.
“Hộ thân phù, có nó, mấy thứ bẩn thỉu không dám tới gần anh.”
Lại là hộ thân phù, tôi bây giờ đã không tin hộ thân phù nữa.
Nói lại, trong tay tôi bây giờ đã có 3 cái hộ thân phù, 3 cái đều là được người khác tặng.
Quan Âm hộ thân phù có vẻ như không đáng tiền, coi như quà tặng không tác dụng đi, răng chó mực hộ thân phù là do bà cụ sành điệu ma tặng, bây giờ lại được người xa lạ này đưa tới một cái nữa.
Trong lòng tôi muốn mắng người, nhưng kiềm chế, cầm lấy hộ thân phù người đàn ông này cho.
“Tôi lấy hộ thân phù rồi, anh có thể đi.”
“Tôi còn có lời muốn nói.” Người đàn ông lắc đầu, nghiêm túc nói: “Hộ thân phù tôi đưa cho anh bảo đảm cho anh nhiều nhất chỉ được nửa tháng.”
“Trong nửa tháng tôi sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ lệ quỷ đang quấn anh, nếu như trừ không xong, anh vẫn là nên từ chức đi thôi.”
“... Tôi đã biết.” Tôi không tỏ thái độ, trong lòng suy nghĩ sống yên ổn nửa tháng cũng không tệ.
Người đàn ông hài lòng gật đầu, nhìn tôi nói: “Tôi tên là Nghiêm Tu.”
“Tôi tên Lâm Phong.” Tôi thuận miệng đem tên Lâm Phong ra nói.
“Thật là khéo.” Nghiêm Tu lầm bầm một câu, bỏ đi.
Tôi không hiểu đầu óc tên này nên cũng không biết có bị chạm dây nào hay không, thất khéo ở chỗ nào cơ chứ?
Đem ba tấm hộ thân phù đều nhét vào trong túi, tôi tiến vào trong xe, chờ đến giờ xuất phát xe.
Những người khác đang tụ tập cùng một chỗ nói chuyện tào lao, nội dung nói chuyện tào lao là lời đồn về ca tối chuyến xe buýt 103.
Vừa nói vừa hướng về tôi bên này nhìn.
Tôi không để ý tới bọn họ, tựa lưng vào ghế ngồi dưỡng thần.
Lâm Phong vẫn như cũ tới đây đi ngang xe tôi trước, trước khi lên xe mình, tên này còn gõ cửa sổ xe tôi, ném vào một ổ bánh mì, một bình sữa.
“Tôi sợ anh không có tâm tư ăn cơm, đói bụng liền ăn mấy cái này.”
“Cảm ơn nhé.” Tôi nói lời cảm ơn Lâm Phong.
Đến giờ, mạnh ai nấy chạy xe lo chạy tuyến đường của mình, tôi đem sữa cùng bánh mì cất kỹ, miễn cưỡng tập trung tinh thần lái xe.
Rạng sáng đến rất nhanh, tôi trước tiên tìm một vị trí dừng lại, sau đó đem 3 cái hộ thân phù móc ra, hết thảy treo ở trên kính chiếu hậu.
Lại suy nghĩ một chút, vẫn là đem răng chó mực lấy xuống, nắm ở trong tay.
Nó đã từng đuổi chạy bé gái áo đỏ, như thế nào cũng so với hai cái khác hữu dụng hơn.
Tiếp đó, tôi cho xe chạy, như thường lệ đưa đón khách.
Nhưng mà, đã qua hai giờ, Bà cụ sành điệu, bé gái áo đỏ, người phụ nữ có thai đều chưa từng xuất hiện.
“Tài xế, chở chúng tối đến Lý Gia Trang.”
Một đôi tình nhân trẻ tuổi mới vừa lên xe, người thanh niên nói tôi chỗ cần đến.
Nghe thấy từ Lý Gia Trang, trong lòng tôi sinh ra một tia sợ hãi, nhưng bọn họ không phải Bà cụ sành điệu nên tôi vẫn ừ một tiếng, lái xe.
Tích!
Đột nhiên, một hồi tiếng còi xe lớn chói tai vang lên.
Sau đó, một chiếc xe buýt rách rưới, cổ xưa, trong xe đen như mực đâm đầu vào xe tôi.