Chuyến Taxi Cuối Ngày

Chương 11: Ai là ma?

Trước Sau

break

Nghe có vẻ hơi kỳ diệu nhưng răng chó mực có thể đuổi được ma.

Bà cụ sành điệu bỗng vùng vằng ngồi thẳng dậy, nhét mấy chiếc răng chó vào tay tôi.

"Cứ cầm thử đi, tôi không cần cậu đưa tiền cho tôi, chỉ mong cậu đừng sợ tôi nữa."

“Cám ơn.” Tôi lúng túng cầm răng chó.

“Đừng khách sáo, đưa ta về nhà đi.” Bà cụ sành điệu yếu ớt nói.

Tôi phấn chấn tiễn bà cụ về Lý Gia Trang, nhìn bà bước vào nhà.

Ban đầu, tôi muốn đưa bà về nhà nhưng bà đã từ chối.

Thấy bà đi khập khiễng, không còn nhanh nhẹn như hôm qua, tôi càng thấy áy náy.

Tôi tìm chỗ đỗ xe rồi tắt máy.

Sau đó ngồi  tại chỗ định thần sắp xếp mọi chuyện lại từ đầu.

Đầu tiên, mọi thứ kỳ lạ và không đúng bắt đầu khi tôi nhìn thấy một chiếc xe buýt ma.

Trong khoảng thời gian đó, cả bà cụ sành điệu và mọi thứ đều bình thường, không có gì lạ.

Sau đó, có một cô bé mặc đồ đỏ khiến tôi lạnh sống lưng và thực sự cảm thấy như mình sắp xuống địa ngục.

Mọi thứ về cô bé đều kỳ lạ và khiến tôi sợ hãi.

Rồi còn có bà bầu nửa đêm canh ba ra đón xe taxi, thật là ký quái. 

Nhưng kỳ lạ nhất chính là khi người phụ nữ mang thai vào cửa lớn tiểu khu thì cái bóng hiện trên nền đất lại là bóng của cô bé áo đỏ chứ không phải là hình bóng của người phụ nữ mang thai.

Tôi đụng phải những chuyện kinh khủng, Lâm Phong phỏng đoán là vì tôi đã chở bà cụ sảnh điệu, cô bé và ba bầu, ba thể loại kỳ lạ xuất hiện vào ban đêm này.

Từ chỗ anh ta tôi biết được vụ tai nạn xe sáu năm trước, và anh ta cũng kiến nghị tôi nên mua bùa hộ mệnh.(Ứng dụng TᎩT)

Vị sư già ở chùa Kiến Phật cũng nói rằng tôi bị ma ám.

Nhưng bây giờ đã chứng minh được bà cụ không phải là ma, vậy ai mới là ma?

Vị sư già nói có ma.

Bà cụ nói rằng có một con ma quanh quẩn bên tôi.

Còn Lâm Phong rất có thể cả bà cụ sành điệu, bé gái, và cả người phụ nữ mang thai kia cũng đều là ma.

Phần tôi chắc chắn cô bé chính là ma.

...

Không, tôi không đoán ra được. Mấy ngày trước tôi còn là người không tin có ma, hơn nữa tôi cũng là người thường, làm sao có thể phân biệt được ai là ma?!

“Ồ, lẽ ra mình không nên đồng ý làm việc thế cho người khác!” Tôi lại một lần nữa hối hận vì đã đồng ý với Trương Dũng.

Sau một hồi hối hận, tôi nhìn kỹ chiếc răng chó mà bà cụ đưa cho, nghĩ xem bà cụ đã nói gì.

Bà ta nói nhà mấy đời đều là bà đồng, trừ tà và thứ răng chó mà bà ta cho tôi có thể xua đuổi ma quỷ.

Hay là mình dùng thử xem, cũng chỉ đưa cái răng chó này chạm vào người của đối phương, cũng không cần xướt da biết đâu có tác dụng thật.

So với cái bù hộ thân này còn chẳng biết là có linh hay không thì răng chó mực coi bộ có thể thử...

Sau khi đăn đó một lúc, tôi quyết định thử!

Nếu như xíu nữa lại gặp cô bé đó và bà bâu kia thì tôi sẽ thử dùng răng chó mực chạm vào họ.

Đúng rồi, cả người bên cạnh mình nữa, cái tên Lâm Phong đó cũng phải thử, còn những người khác thì mình cũng không thân cho lắm… nên thôi kệ!

Khoan đã, tôi chợt bừng tỉnh.

Theo Bà cụ sành điệu thì con ma đã tiếp cận tôi và gạt tôi.

Chẳng phải Lâm Phong là người duy nhất quanh tôi phù hợp với giả thuyết này sao?

Tôi đã không liên lạc với những người bạn khác trong một thời gian dài.

Anh ta lại chủ động kết bạn với tôi, lại còn rất nhiệt tình. Nhưng hôm nay khi đi đến chùa anh ta đã không vào trong.

Hình như ma không thể vào chùa đúng không?

Và anh ta cảnh báo tôi không được chở bà cụ sành điệu, bà bầu và trẻ em, đó có phải là đùa không?

Và anh ta dường như không nói chuyện với bất kỳ ai khác trong công ty ngoài tôi ra?

Tôi đột nhiên cảm thấy rằng Lâm Phong thật bí ẩn. Có những bí ẩn ở khắp mọi nơi.

"Ôi rắc rối quá!"

Càng nghĩ tôi càng ngáo. Tôi ném chiếc răng chó mực và tấm bùa hộ mệnh xuống ghế phụ, tôi gục đầu xuống vô lăng thả lỏng đầu óc.

Sau hơn hai mươi phút thả lỏng, tôi bật dậy.

"Này, người anh em, anh còn sống không?"

Đúng lúc đó, giọng nói của Lâm Phong từ bộ đàm truyền đến.

Nghe giọng nói của anh ta, tôi chợt hiểu ra, giận bản thân cũng vô ích.

Cần phải tìm hiểu xem Lâm Phong là người hay ma. Nếu là người, chỗ bạn bè tôi sẽ mời anh ta ăn cơm. Nếu là ma, tôi sẽ dùng răng chó mực đuổi anh ta đi.

Về phần răng chó mực có hữu dụng hay không, tôi sẽ thử với cô bé trước.

Sau khi quyết định, tôi nhấc máy bộ đàm lên.

"Không chết, không chết, vẫn còn sống."

“Vậy thì tốt.” Lâm Phong vội vàng đáp.

“Xong việc đợi tôi một chút, tôi mời anh ăn điểm tâm sáng.” Tôi hô to.

"Không thành vấn đề." Lâm Phong vui vẻ đồng ý.

Sau khi nói chuyện phiếm với anh ta một lúc, tôi khởi động xe và đi theo lộ trình.

Vừa đi, tôi vừa nhìn hai bên đường để tìm bóng dáng cô bé.

Mong cô bé mau đến để tôi thử xem răng chó mực có hiệu quả không!

Có câu nói, càng mong chờ điều gì thì điều đó càng không đến.

Thế nhưng, thấy cô bé áo đỏ đội mũ dưới ánh đèn đường đón xe taxi, tôi biết chẳng cần tin vào câu đó.

Tôi đeo tấm bùa vào và cầm trên tay chiếc răng của con chó mực, nhẹ nhàng tấp vào lề và dừng lại.

Cô bé áo đỏ lặng lẽ mở cửa xe, sau đó yên lặng ngồi vào, cày dây an toàn rồi đóng cửa xe lại.

Cuối cùng, cô bé nói: "Anh ơi, hãy đến chung cư Cẩm Long."

Tôi kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, quay đầu lại nhìn cô bé dễ thương rồi nói một cách tự nhiên nhất có thể.

"Em chưa cài chặt dây an toàn, để anh giúp em."

“Ở đâu?” Cô bé nhìn xuống và lần mò dây an toàn.

Nói xong, tôi nhanh chóng dùng răng chó mực trong tay chạm vào cánh tay của cô bé.

Cô bé cảm giác được có rắng chó chạm vào người nên đã dừng động tác lại.

Một mùi máu trộn lẫn với mùi thối rữa đột nhiên xuất hiện, nỗi sợ hãi trong lòng tôi dâng lên.

Cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn đáng yêu thối rữa, trừng mắt nhìn tôi mắng: “Đồ ngốc!”

 

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc