Chước Âm Dưới Trăng (Cao H)

Chương 4: Lời Ra Tiếng Vào Của Cậu Họ Thẩm Đàm

Trước Sau

break

Chương 4: Lời Ra Tiếng Vào Của Cậu Họ Thẩm Đàm

Sáng sớm hôm sau. Khi Nhạc Hà Âm tỉnh dậy, Thẩm Chước đã rời đi trước. Ở trên tủ đầu giường có để lại một tờ giấy ghi chú của Thẩm Chước, cô với tay cầm lấy, đọc sơ qua: “Dậy rồi thì bắt taxi về nhà riêng đi.”

Tờ giấy ghi chú chỉ vỏn vẹn mỗi một dòng chữ lạnh lùng của anh. Cô chỉ khẽ mỉm cười, đặt tờ giấy ghi chú xuống bàn rồi bước chân xuống giường. Nhạc Hà Âm vệ sinh cá nhân xong, chậm rãi bước xuống dưới nhà, cô vẫn nhớ chuyện xảy ra đêm qua. 

Nên trước mắt, phải đến gặp bà ngoại và chào hỏi một tiếng. Nếu không sẽ bị gây khó dễ cho những lần sau. Nhưng dù có đến chào hỏi, Nhạc Hà Âm cũng không bao giờ được bà của anh quan tâm và để ý mắt đến. 

Nhạc Hà Âm đứng trước cửa phòng, cô tính gõ cửa để xin phép và trong. Thì tiếng động bên trong truyền ra ngoài, giọng nói của người cậu họ là Thẩm Đàm đang tranh cãi gay gắt với bà. 

“Thẩm Chước về rồi, thì chuyển quyền điều hành kinh doanh cho con chứ. Mỗi lần con hỏi đến, cứ mãi nhắc đến pháp lý, rồi lại giấy tờ? Đáng lẽ, thằng nhóc đó phải về từ 2 năm trước rồi mới đúng.” - Thẩm Đàm lớn tiếng chỉ trích. 

“Các thủ tục ở nước ngoài rất phức tạp. Thẩm Chước phải có mặt bên đấy mới có thể giải quyết. Ta cũng chẳng hiểu nổi, sao lại về vào lúc này.” - Bà ngoại điềm tĩnh đáp. 

“Chắc chắn là con nhỏ Nhạc Hà Âm rồi. Bố mẹ con nhỏ đó mất rồi, công ty cũng phá sản. Nó sống nhờ vào tiền của Thẩm Chước, chỉ biết ăn bám nhà họ Thẩm. Dù sao cũng chưa đăng ký kết hôn, chỉ là danh nghĩa truyền miệng, chứ có phải con dâu nhà họ Thẩm thật đâu? Bây giờ bảo nó chấm dứt với Thẩm Chước, rồi tách hai đứa bọn nó ra. Con nhỏ đó chắc chắn sẽ lộ rõ bản chất hám tiền của nó.” - Thẩm Đám buông lời sỉ nhục và lăng mạ cô. 

Nhạc Hà Âm đứng bên ngoài nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện, cô không nói lời nào. Lặng lẽ quay trở về phòng, cố không cho những lời nói đó làm ảnh hưởng đến bản thân. 

Ngồi trầm ngâm một lúc, cô đặt taxi thông qua một ứng dụng trên điện thoại. Nhân lúc người nhà họ Thẩm không ai chú ý đến cô, cô liền rời đi mà không một lời chào hỏi. 

Trở về căn nhà riêng của cô và anh. Sau 4 năm công tác, đồ đạc của Thẩm Chước ở trong nhà, đều bị Nhạc Hà Âm sắp xếp và dọn gọn vào những chiếc thùng carton to, cẩn thận để ở phòng kho. 

Nhưng hôm nay khi trở về căn nhà quen thuộc. Không biết từ bao giờ, đồ đạc và những vật dụng cá nhân của anh, xuất hiện khắp căn nhà. 

Nhạc Hà Âm bước vào căn nhà, cảm giác như đến một căn nhà của một người bạn nào đó, chứ không phải là nhà của mình. Vì Thẩm Chước đi quá lâu, bỗng lần này trở về… mọi thứ được trưng bày, sắp xếp giống như lúc anh chưa rời đi. 

Cô đảo mắt nhìn xung quanh, thoáng có một mùi hương thơm từ thức ăn ở dưới bếp. Hà Âm tò mò, không biết là ai đang ở phía sau đó, nên rón rén đi ra phía sau bếp. 

Người đứng trong bếp, hoá ra lại là Thẩm Chước. Anh đang làm món mực ống xào chua ngọt, một món mà Hà Âm rất thích. Cô chăm chú tựa lưng vào một vách tường, rồi ngắm nhìn anh. 

Trong mắt của cô, Thẩm Chước là một người đàn ông chững chạc, phong độ, và rất tri thức. Anh được giáo dục trong một môi trường tốt từ khi còn nhỏ. Thẩm Chước thành thạo rất nhiều thứ tiếng gồm tiếng Anh, tiếng Ý, tiếng Tây Ban Nha, ngoài ra có thể giao tiếp sơ bộ bằng tiếng Pháp. Thẩm Chước là người chồng lý tưởng, một hình mẫu mà bất kỳ một cô gái nào cũng mơ ước có được. 

Mải mê ngắm nhìn anh, không biết từ khi nào đã rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, đứng đơ người ra đó. Khi Thẩm Chước quay lại nhìn thấy cô, ánh mắt không chút lay động, khẽ híp hờ liếc nhìn một giây rồi thôi. 

“Về đúng giờ nhỉ?” - Anh cất giọng hỏi. 

Cô chợt hoàn hồn lại, Nhạc Hà Âm đi đến trước bàn ăn, dĩa thức ăn đã được đặt trên bàn, với một phần cơm và một phần mực ống chua ngọt. Nhạc Hà Âm không vòng vo, mà trả lời thẳng thắn: “Chuyện tối hôm qua, cảm ơn anh. Với lại, em sẽ không vòng vo và cũng không chiếm quá nhiều thời gian quý báu của anh nữa. Nên là, chúng ta có thể chấm dứt hợp đồng ngay bây giờ không?” 

Thẩm Chước im lặng, anh đem thêm một dĩa đồ ăn nữa lên trên bàn, ngồi xuống ghế đối diện cô. Hoàn toàn phớt lờ lời cô nói, anh không thèm nhìn cô dù chỉ một lần. Thay vào đó là tập trung ăn phần ăn của bản thân. 

Nhạc Hà Âm cũng không hỏi hay nói thêm lời nào, cô cũng tập trung ăn phần ăn của mình. Sau khi ăn xong, Nhạc Hà Âm đi lên phòng, từ ngăn tủ quần áo lấy ra một tệp văn bản ra, cô đem xuống dưới phòng khách và đưa cho Thẩm Chước. 

Cô nhỏ giọng, đứng bên cạnh nói: “Em đã ký tên vào hợp đồng rồi, bây giờ anh ký nữa là xong. Trong đó có một cuốn sổ tiết kiệm, tất cả tiền là của anh, vì đó là toàn bộ số tiền mà anh đã gửi cho em suốt 4 năm qua. Em chưa từng sử dụng, dù chỉ một đồng. Anh có thể từ từ xem rồi báo lại với em. Nhưng đừng lâu quá, thời hạn em có thể cho anh, chỉ trong vòng tháng sau thôi.” - Nhạc Hà Âm đứng bên cạnh bấm chặt các đốt ngón tay, cố giữ bình tình và lấy hết dũng khí để nói với anh.

Thẩm Chước cũng không đáp lại lời nào, đón nhận tệp văn bản hợp đồng từ tay của cô, rồi nhanh chóng rời đi. 

Từ bên trong nhà, Thẩm Chước rời đi cùng với trợ lý Trương Minh, nhìn thoáng qua sắc mặt của anh, có thể thấy Thẩm Chước đang vô cùng tức giận và khó chịu. Nhưng, anh lại không lớn tiếng đáp trả, mà thay vào đó là im lặng rồi rời đi. 

Sau khi bố mẹ của cô mất, công ty của ông Nhạc Quyết Thương hoàn toàn phá sản. May mắn thay, lúc mẹ của cô còn sống, có kinh doanh một quán cà phê cũng khá lớn ở giữa trung tâm thành phố. Nhờ luật sư riêng của Thẩm Chước, toàn bộ thủ tục chuyển nhượng quyền điều hành quán cà phê được chuyển sang cho cô. 

Nếu không có sự giúp đỡ của anh, quán cà phê đó đã sớm không trụ được đến tận bây giờ, và còn một điều tồi tệ hơn, nếu cô không giành được quyền điều hành quán cà phê, sớm đã rơi vào tay của một doanh nhân khác. 

Nhờ vậy mà cô vẫn có một công việc ổn định để kiếm sống mà không dựa vào tiền của Thẩm Chước và gia đình nhà họ Thẩm. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc