Chương 3: Các Điều Khoản Hợp Đồng Hôn Nhân
Bác sĩ Cố xem qua tình hình của Nhạc Hà Âm, thoáng có chút ngạc nhiên, cất lời: “Thiếu gia, là ngài đã sơ cứu sao? Tình trạng của phu nhân đỡ hơn rất nhiều rồi.”
Thẩm Chước đứng phía sau, điềm nhiên đáp lời: “Ừ, tôi biết sơ qua… là mẹ vợ quá cố đã chỉ cho tôi.”
“Tôi kê đơn thuốc này, ngày mai phu nhân tỉnh dậy, chỉ cần cho uống đều đặn 1 ngày 2 cử, tình trạng dị ứng sẽ nhanh chóng khỏi thôi.” - Bác sĩ Cố nói, dưa cho anh một túi thuốc trị bệnh dị ứng đã kê trước.
“Không nghiêm trọng đúng chứ?” - Anh hỏi.
“Nếu không sơ cứu, tôi e là sẽ nghiêm trọng đấy. Dựa vào những đốm đỏ đã nhạt, tôi nghĩ là cô ấy bị dị ứng rất nặng với tôm và hàu. Theo như lời thiếu gia vừa nói, phu nhân đã ăn phải hàu sống. Nên tình trạng mới nghiêm trọng đến mức nổi đốm đỏ. Vì bình thường, cùng lắm là đỏ hai bên cánh tay và gây ngứa thôi. Với tôi có kiểm tra, thấy cổ họng có chút sưng lên… tôi suy đoán, có thể là bị đau rát ở cổ họng.” - Bác sĩ Cố nêu ra các triệu chứng.
“Lúc nãy, giọng của cô ấy rất yếu, đôi lúc còn thều thào không phát ra tiếng, đôi lúc thì rất khàn và đặc lại.”
“Đúng vậy, phu nhân bị dị ứng rất nặng, nếu ăn phải tôm và hàu chín. Cùng lắm là đỏ và ngứa thôi, nhưng ăn nhầm phải con hàu sống… nên tình trạng mới nghiêm trọng như vậy. Chỉ cần tránh là được, với lại do có sơ cứu trước nên cũng không còn nghiêm trọng nữa. Uống thuốc đều đặn là khỏi thôi.”
“Được, cảm ơn bác sĩ Cố.”
Thẩm Chước tiễn bác sĩ Cố ra về, song đó quay trở vào trong. Người nhà họ Thẩm vẫn ngồi tụ tập đông đúc ở phòng khách. Nhân lúc đông đủ như thế, anh cũng có một vài chuyện muốn nói với mọi người.
“Thưa bà, thưa bố mẹ, những lời nói, hành động và thái độ vừa rồi của mọi người trong lúc ăn và cả khi Nhạc Hà Âm bị dị ứng là như thế nào vậy? Từ khi nào cô ấy trở thành người xa lạ thế? Nhạc Hà Âm là vợ của con, là con dâu nhà họ Thẩm, ngày bố mẹ cô ấy mất… con ở nước ngoài công tác không về kịp. Còn gia đình mình thì sao? Không một ai đến viếng thăm cô ấy và bố mẹ cô ấy.”
“Ngay cả khi trong nhà có đám giỗ, tiệc sinh nhật của các em, các cháu. Nhạc Hà Âm cũng có mặt, nhưng lại bị đối xử không khác gì một người giúp việc. Cô ấy luôn phải ở dưới bếp nấu đồ ăn, rồi lại rửa chén, rồi lại quét nhà lau nhà? Nhà mình thuê giúp việc để làm gì vậy?”
“Đêm nay con ở tạm đây. Ngày mai con và Hà Âm sẽ trở về nhà riêng. Mọi người cũng sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.”
Lời Thẩm Chước vừa nói ra, khiến dì họ và cậu họ cảm thấy giống như anh đang dạy đời bọn họ. Liền lớn tiếng quát mắng Thẩm Chước, nhưng những lời nói đó, chẳng từ nào chữ nào lọt vào tai của anh.
Thẩm Chước bỏ đi một mạch lên trên phòng.
…
Nhạc Hà Âm nằm ngủ trên giường, gương mặt có chút nhợt nhạt vì vẫn còn bị dị ứng hành hạ. Ngoài mặt tuy lạnh lùng và ít nói, nhưng trong lòng lại luôn để ý và lo lắng cho cô.
Anh ngồi bên cạnh mép giường, chăm chú ngắm nhìn Nhạc Hà Âm. Chợt nhớ lại một vài chuyện lúc trước.
Cuộc hôn nhân này, ban đầu chỉ có mỗi một mình Thẩm Chước chấp nhận, còn Nhạc Hà Âm lại quyết liệt phản đối. Bố của cô, là ông Nhạc Quyết Thương, có kinh doanh một công ty bất động sản nhỏ.
Lúc đó, công ty đang ở bờ vực phá sản, may mắn là được bố của anh, ông Thẩm Huyên giúp đỡ, đầu tư một số tiền lớn để công ty vực dậy. Sau đó, công ty của bố cô làm ăn phát đạt, quay lại muốn trả ơn bố của anh, nên đã sớm hứa hôn cho cô và anh.
Mới đầu, Thẩm Chước cũng không đồng ý, nhưng sau một lần vô tình gặp mặt cô tại một buổi triển lãm tranh nghệ thuật, đã sớm đem lòng yêu cô. Dưới sự phản đối kịch liệt của Nhạc Hà Âm, hôn lễ đã không được diễn ra. Thay vào đó là thỏa thuận hôn nhân theo hợp đồng.
Cô và anh bí mật gặp nhau, cùng nhau đưa ra một bản hợp đồng thoả thuận về hôn nhân không hợp pháp.
[Các điều kiện thoả thuận hợp đồng như sau]
- Không tổ chức hôn lễ, không đăng ký kết hôn.
- Bên A và bên B không được phép ngoại tình, nếu ngoại tình sẽ phải bồi thường cho đối phương 80% tổng tài sản mà bản thân có.
- Trong thời gian làm vợ chồng trên danh nghĩa, không giữ tiền bạc của nhau, tài sản, không hỏi đến các vấn đề về công việc của đối phương.
- Nếu một trong hai muốn dừng lại, phải gặp nhau, cùng nhau đưa ra các phương án và bàn bạc lại kỹ lưỡng. Mới được phép dừng lại.
Các điều khoản thỏa thuận hợp đồng đều có chữ ký của cô và anh. Mỗi người giữ một bản. Cuộc sống của cô và anh vẫn tiếp diễn ra bình thường, ở chung một nhà, nhưng không chung phòng. Giờ giấc sinh hoạt cũng trái ngược nhau, rất ít khi cả hai đụng mặt nhau. Cũng chưa từng một lần ăn cơm chung với nhau.
Một năm sau đó, Thẩm Chước được bố điều ra nước ngoài để điều hành công ty con trong 4 năm phát triển đầu tiên. Nhạc Hà Âm cũng không lấy gì làm lạ, dù sao… trong bản thoả thuận hợp đồng cũng đã nêu là không xen vào công việc của nhau.
Tuy là ra nước ngoài để quản lý và điều hành công ty con của gia đình. Nhưng mỗi tháng, Thẩm Chước đều gửi một số tiền rất lớn về cho Nhạc Hà Âm. Nhưng những số tiền đó, mỗi một lần anh gửi về, cô đều gửi vào sổ tiết kiệm, hoàn toàn không sử dụng một đồng nào.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì, cho đến khi bố mẹ của Nhạc Hà Âm gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng khi vừa gặp đối tác và trên đường trở về nhà. Công ty của gia đình tụt dốc không phanh, một mình cô không thể điều hành và vực dậy công ty. Ngoài ra, chi phí đầu tư của bố Thẩm Chước đổ vào cũng mất trắng.
Sau cái chết của bố mẹ cô, người nhà họ Thẩm từ đó trở về sau đều quay lưng, cho rằng cô là vận xui vận rủi mang đến. Ngày diễn ra tang lễ của bố mẹ cô, người nhà họ Thẩm cũng không một ai đến viếng. Lời bàn tán phía sau lưng cô nhiều vô số kể.
Nhưng Nhạc Hà Âm không mấy quan tâm, cô chỉ mỉm cười rồi thôi. Vì dù sao, một đứa con gái nhỏ bé như cô, thì làm được gì chứ.
Khoảng 2 tháng sau, Nhạc Hà Âm lấy hết can đảm, gửi một dòng tin nhắn cho Thẩm Chước.
Dòng tin nhắn đầu tiên và cũng là duy nhất, kể từ sau 4 bốn Thẩm Chước đi công tác nước ngoài.
[Trong năm nay, anh có thể về không? Em muốn chấm dứt hợp đồng.]
Thẩm Chước đọc xong dòng tin nhắn mà cô gửi, cũng vội trả lời lại.
[Tháng 12 năm nay, tôi sẽ về. Lúc đó, nói đến chuyện hợp đồng sau.]
Tuy câu trả lời là thế, nhưng Thẩm Chước trở về là vì muốn giữ chân cô lại. Ngay từ lần đầu gặp cô ở buổi triển lãm tranh, Thẩm Chước đã không thể yêu thêm một ai khác. Chỉ là… anh không biết cách thể hiện ra điều đó.