Chương 2: Bệnh Dị Ứng Của Nhạc Hà Âm
Bầu không khí bên trong phòng ăn bất chợt bị gián đoạn, khi mà Thẩm Chước nói đến vấn đề thực phẩm trong đồ ăn. Nhạc Hà Âm sợ rằng sẽ xảy ra cãi nhau, cô khẽ cười dịu, nói với bà ngoại: “Không sao bà ạ, cháu hết bị dị ứng rồi, có thể ăn được… mọi người đừng quan tâm đến lời anh ấy nói ạ.”
Thẩm Chước liền quay sang nhìn cô, anh nhướng mày, cảm thấy khó chịu khi mà Nhạc Hà Âm lại nhẫn nhịn và nói dối như thế. Thấy cô mỉm cười dịu dàng như thế, trong lòng lại càng thêm khó chịu.
Bố của Thẩm Chước là ông Thẩm Huyên chỉnh lại giọng, ho nhẹ vài tiếng, cất giọng: “Hôm nay là ngày vui, là ngày Thẩm Chước trở về… đừng làm tan bầu không khí như thế. Mọi người mau dùng bữa đi, để nguội thì sẽ không còn ngon nữa.”
Hà Nhạc Âm không nhìn Thẩm Chước lấy một cái, người giúp việc chia phần ăn vào dĩa của từng người. Mỗi phần điều được chia đều ra, riêng phần của Nhạc Hà Âm lại có tới tận 3 con tôm, và 2 con hàu còn sống. Trong khi của những người khác chỉ có 2 con tôm, và 2 con hàu chín.
Cô không nói gì cả, nhân lúc Thẩm Chước quay mặt đi, cô vội ăn những phần được chia dư. Tránh Thẩm Chước lại làm bữa ăn gia đình, thành nơi cãi vã vì chuyện nhỏ nhặt.
…
Sau khi dùng bữa xong, tất cả mọi người đều bỏ đi lên phòng khách. Chỉ có mỗi mình cô lủi thủi ở trong phòng ăn, phụ người giúp việc dọn dẹp gọn chén dĩa.
Nhưng được một lúc thì chứng dị ứng phát tán. Cổ họng của Nhạc Hà Âm đau rát, hai bên cánh tay ngứa ran và đỏ ửng. Cô vội chạy vào phòng vệ sinh phía sau phòng bếp, cố gắng móc họng ra để có thể nôn ra toàn bộ.
Đây là một mẹo nhỏ mà cô được mẹ chỉ, trong những lúc không có thuốc ở bên cạnh, hoặc không có ai giúp đỡ. Chỉ đành dựa vào bản thân rồi, ít nhất khi nôn ra bên ngoài, mọi thứ sẽ được đẩy ra, kể cả tôm và hàu.
Thẩm Chước ở phòng khách nói chuyện với mọi người trong gia đình, bàn về chuyện làm ăn. Nhưng mãi không thấy mặt Nhạc Hà Âm đâu, tuy ngoài mặt không quá quan tâm, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.
Lúc nãy, khi phát hiện trong dĩa thức ăn của cô có tôm và hàu, sớm đã gắp hết sang dĩa của anh, và đổi sang thịt bò cho cô. Nhưng không có gì đảm bảo là những món sau đó cô ăn không có tôm và hàu được.
Thẩm Chước chậm rãi đứng dậy, tránh để người nhà nghi ngờ, anh nói: “Mọi người nói chuyện đi, con ra ngoài đi dạo một chút.”
Thẩm Chước rời đi, sau đó vòng ra phía sau nhà, đi vào trong bằng cửa sau. Người làm ở phía sau phòng bếp vừa nhìn thấy anh, liền hốt hoảng chạy đến hỏi: “Thiếu gia, ngài cần gì sao? Chúng tôi sẽ mang lên nhà trước cho ngài.”
Anh phớt lờ câu hỏi của người giúp việc, đảo mắt nhìn xung quanh một lúc rất lâu, không thấy Nhạc Hà Âm đâu, còn tưởng cô giận dỗi tự ý bỏ về nhà rồi.
Khi anh chuẩn bị rời đi, một người giúp việc đi đến phòng vệ sinh, muốn mở cửa nhưng phát hiện ra cửa đã bị khoá trái từ bên trong. Người giúp việc liền gõ cửa hỏi: “Xin lỗi, có ai bên trong không vậy? Có thể nhanh một chút được không?”
Thẩm Chước có chút nghi ngờ, liền đi đến trước cửa phòng vệ sinh, anh đứng bên ngoài, nhẹ nhàng gõ cửa vài tiếng, sau đó áp tai vào cửa để nghe tiếng động bên trong.
Tuy tiếng rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để Thẩm Chước nghe thấy tiếng thều thào của Nhạc Hà Âm.
Anh quay sang hỏi mọi người: “Có ai có chìa khoá dự phòng không?”
Tất cả người giúp việc ở phía sau khu bếp đều lắc đầu.
Không còn cách nào khác, anh lùi lại khoảng 5 bước, rồi nhanh chóng chạy thẳng đến xông cửa vào trong. Nhạc Hà Âm đã bị dị ứng đến mức toàn thân đỏ như trái cà chua chín, ngoài ra còn nổi một vài đốm đỏ ở hai bên gò má.
Thẩm Chước vội cởi áo vest ngoài choàng qua người của cô, lo lắng hỏi: “Em đã ăn cái gì?”
Cổ họng đau rát, giọng thều thào đến mức dường như không phát ra tiếng nổi. Thẩm Chước nhìn vào tình trạng bị dị ứng của cô, liền biết tình trạng hiện giờ của cô rất nguy hiểm.
Anh liền bế cô lên, lớn giọng nói với người giúp việc: “Gọi bác sĩ Cố đến giúp tôi. Nấu giúp tôi một ly trà gừng nóng, mang lên phòng của tôi ngay.”
“Dạ vâng thưa ngài.”
…
Thẩm Chước vội vàng bế cô về phòng ngủ, người nhà họ Thẩm đang nói chuyện rôm rả, thấy anh chạy vút qua, tưởng có chuyện gì xảy ra với anh nên cũng vội đi theo.
Nhưng khi lên tới trên phòng, mọi người biết là Nhạc Hà Âm bị dị ứng nặng, khắp người nổi đốm đỏ. Nên liền thể hiện ra mặt, đứng bên ngoài chỉ trích cô, quá đáng hơn là dì họ của anh, còn lên tiếng trách mắng cô: “Con nhỏ này, đúng thật là… chỉ toàn đem tai hoạ đến cái nhà này thôi. Thật phiền phức, nó bị dị ứng nặng rồi, sao không đem đến bệnh viện đi, để ở nhà này… chắc sẽ lây cho mọi người mất, nhìn thật ghê tởm.”
Thẩm Chước không có nhiều thời gian để đôi co với người dì đó. Anh đặt cô nằm xuống giường, song đó liền đi ra phía cửa phòng, nắm lấy tay nắm cửa đóng cửa phòng lại. Một tiếng “rầm” lớn, như là thể hiện sự tức giận của anh trước những lời nói vừa rồi. Không muốn người khác làm phiền, nên anh đã chốt khoá cửa từ bên trong.
Nhạc Hà Âm nằm trên giường, ánh mắt mờ nhạt nặng trĩu, toàn thân vừa ngứa vừa nóng, cổ họng giống như bị dây thép gai quấn quanh, khó chịu, đau rút, và nghẹn lại.
Thẩm Chước xoay người, vội mở ngăn tủ kéo dưới bồn rửa mặt trong nhà phòng vệ sinh ra. Lấy một cái khăn nhỏ, rồi xả qua nước nóng, song đó đem ra ngoài lâu sơ qua hai bên cánh tay của cô, để những đốm đỏ và màu đỏ trên da dịu dần đi.
Đến khi người giúp việc gõ cửa phòng, đem trà gừng nóng đến, anh vội đem vào trong phòng. Đỡ Nhạc Hà Âm ngồi dậy, cho cô uống hết ly nước trà gừng ấy, thì những đốm đỏ trên cơ thể cũng đã phai nhạt đi dần.
Nhưng khắp hai cánh tay vẫn còn một màu đỏ nóng ran và ngứa ngáy. Nhạc Hà Âm chà mạnh hai bên cánh tay, muốn làm dịu đi cái ngứa ngáy khó chịu đó.
Nhưng Thẩm Chước lại can ngăn: “Tôi đã đổi dĩa cho em, sao em vẫn còn bị dị ứng?” - Thẩm Chước nắm chặt lấy hai bên cổ tay của cô, chất vấn cô. Không cho Nhạc Hà Âm có cơ hội tự cào nát cánh tay của bản thân.
“Tôm và… ah… hàu sống.” - Giọng của cô khàn đặc, thều thào và khó nghe.
Thẩm Chước cau mày tức giận, đè cô nằm xuống giường, kéo hai bên cổ tay của cô để lên trên, ấn chặt xuống giường, lớn giọng hỏi: “Ở đâu?”
Cô xoay đầu sang một bên, hàng chân mày nhíu nhẹ lại, lảng tránh ánh mắt của anh. Cô không muốn nói, cũng không còn sức để nói.
“Đừng lảng tránh câu hỏi và ánh mặt của tôi. Tôi hỏi em… tôm và hàu sống, ở đâu? Là ai đưa cho em?” - Anh hỏi lại một lần nữa, giọng cũng trầm đi đôi phần.
Nhạc Hà Âm vẫn không đáp lời, đôi mắt híp hờ, lim dim một chút rồi ngủ thiếp đi. Cổ tay cũng không còn gồng sức nữa, mà hoàn toàn buông lỏng, mặc cho anh đang nắm chặt lấy.
Thẩm Chước chăm chú nhìn cô, không nói thêm lời nào. Anh ngồi dậy, chỉnh lại tư thế nằm của cô một chút, ngồi bên cạnh mép giường, dùng khăn ấm lau sơ hai bên cánh tay của cô.
…
Một lúc sau, bác sĩ Cố đến căn biệt thự.
Nhưng người nhà họ Thẩm lại không muốn cho bác sĩ lên phòng, không muốn bác sĩ riêng của gia đình phải khám cho Nhạc Hà Âm. Mọi người đứng giữ chân bác sĩ Cố ở ngoài sân. Thẩm Chước ở trong phòng, nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, anh tưởng là ai đó đang cãi vã nên muốn ra xem sao.
Không ngờ, người nhà của bản thân lại có thể ích kỷ đến mức đó. Mặc cho Nhạc Hà Âm chính là con dâu của nhà họ Thẩm, và là vợ của anh.
Anh từ trên tầng đi xuống, mới nãy… người dì họ và người cậu họ của anh còn hô hào lớn tiếng đuổi bác sĩ Cố rời đi. Ngay khi vừa nhìn thấy Thẩm Chước bước xuống, liền nép sang một góc, không dám hó hé thêm một lời nào.
Bà ngoại nhìn thấy anh, liền vội nắm lấy tay của anh, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thẩm Chước à, bác sĩ Cố là bác sĩ riêng của gia đình ta. Cháu ngang nhiên gọi đến để chữa bệnh cho con bé ấy? Không đúng một chút nào cả.”
“Như thế nào mới là đúng, thưa bà?” - Anh hỏi ngược lại, ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn hai người, dì họ và cậu họ phía sau.
“Chẳng phải chỉ bị dị ứng thôi sao? Ngày mai bụng tiêu hoá xong, dĩ nhiên sẽ hết thôi. Có cần phải gọi bác sĩ đến như thế này không? Bà thấy, con bé ấy chỉ đang diễn kịch để mọi người chú ý thôi.”
Thẩm Chước thở dài, không còn lời nào để nói với người nhà của mình. Anh lịch sự mời bác sĩ Cố đi vào trong, và dẫn bác sĩ Cố đi lên phòng. Người nhà họ Thẩm không thể làm gì khác, vì biết rõ… nếu tiếp tục ngăn chặn… chắc chắn sẽ lại cãi vả.
Dì họ và cậu họ bực tức trong lòng, liền chất vấn bố và mẹ của anh. Ông Thẩm Huyên và bà Lý Siêu cũng chỉ có thể thở dài, vốn dĩ… cuộc hôn nhân này, ban đầu cả nhà họ Thẩm đều quyết liệt ngăn cấm.
Ngay cả bố mẹ của anh, có ra sức thuyết phục, hoặc ép anh ra nước ngoài, hoặc từ bỏ vị trí cổ đông trong công ty, cũng không thể ngăn cuộc hôn nhân này diễn ra.