Chương 1: Gặp Lại Thẩm Chước
Tháng 12, đêm Noel.
Nhạc Hà Âm chôn chân dưới lớp tuyết trắng xoá, dày khoảng 2cm. Gió trời buốt lạnh, cái lạnh thấu da, thấu thịt. Cô ngẩng đầu, mái tóc trái mắt che chắn một nửa bầu trời tối mịt, cô khẽ đưa tay gạt nhẹ sang một bên. Từng hạt tuyết nhỏ mềm mại rơi xuống, ướm lên gương mặt trắng muốt mềm mại. Nhạc Hà Âm thở dài, khóe môi hơi cong lên, run người lẩm bẩm trong miệng: “Đêm nay là Noel nhỉ? Sao cảm thấy trống trải thế này.”
Cô đứng trước đài phun nước ở giữa trung tâm thành phố. Dễ dàng nhìn ngắm xung quanh, các cặp đôi trẻ tay trong tay với người yêu, dạo bước chào đón một mùa Noel. Từng cặp đôi chỉnh áo, sửa mũ, choàng khăn cho người yêu, Nhạc Hà Âm có chút ghen tị. Nhưng cô không mong cầu bản thân có được những thứ đó.
Đôi mắt tròn xoe long lanh, như chứa cả dải ngân hà bên trong. Cô hơi cúi đầu xuống, chỉnh lại chiếc choàng cổ len của bản thân, song đó ánh mắt lại hướng về chiếc đồng hồ lớn ở tòa tháp “Vĩnh Cửu” phía trước. Kim dài đã chỉ đến 10 giờ tối rồi.
Nhạc Hà Âm không đợi nữa, vì người cần đến chắc sẽ không đến. Trên gương mặt xinh đẹp ấy, không biểu thị một chút cảm xúc nào. Vì đã 4 năm trôi qua rồi, người đó dĩ nhiên sẽ không đến như lời hẹn ước nữa.
Nhưng khi cô tính rời đi.
Một chiếc ô tô BMW 320i Sport màu đen, có biển số xe đuôi 382055. Một người đàn ông lịch lãm, trên người mặc một bộ vest suit đen đầy phong thái, ánh mắt sắc lẹm cùng với cử chỉ nhẹ nhàng khiến cho những cô gái trẻ xung quanh đó đều phải ngưỡng mộ ngước nhìn. Người đàn ông bước ra khỏi xe, chậm rãi từng bước đi đến chỗ của Nhạc Hà Âm.
Ánh mắt của cô không dừng lại trên người đàn ông đó, là nhìn vào bên trong chiếc ô tô sang trọng kia.
Người đàn ông lịch lãm bước đến trước mặt cô, lịch sự cúi đầu nghiêng mình chào cô: “Thưa phu nhân, ngài Thẩm đang đợi bên trong xe.”
Nhạc Hà Âm nhìn người đàn ông trước mắt, đó là tài xế riêng của nhà họ Thẩm, cũng là trợ lý thân cận của người Thẩm. Đã lâu rồi, không ai gọi cô là phu nhân, hôm nay được nghe lại… cảm thấy có chút gì đó lạ lạ. Nhạc Hà Âm dịu dàng cúi đầu, lễ phép đáp lời: “Vâng, cảm ơn anh… đã lâu rồi, chúng ta mới gặp lại nhau nhỉ.”
Người đàn ông khẽ cười, nhỏ giọng đáp: “Thưa phu nhân, chuyến công tác của ngài Thẩm có chút việc ngoài ý muốn xảy ra. Mãi đến tận bây giờ chúng tôi mới trở về, đã để phu nhân đợi lâu rồi.”
Cô cúi đầu, khẽ cười dịu một cái. Đôi chân đứng dưới lớp tuyết lâu, sớm đã có chút tê cứng, từng bước đi điều nặng nề, có chút khập khiễng nhẹ. Khi lên được chiếc xe ô tô, người đàn ông lãnh đạm điềm tĩnh ngồi bên cạnh, gương mặt có chút quen thuộc, nhưng cũng có một chút xa lạ.
Nhạc Hà Âm ngồi lại ngay chỉnh, kéo dây an toàn ở bên cánh kéo về phía trước, cài dây an toàn lại. Sau đó chiếc xe mới từ từ lăn bánh, nhanh chóng rời khỏi trung tâm thành phố nhộn nhịp.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, gương mặt góc cạnh như thể được tạo hóa ưu ái điêu khắc một cách tỉ mỉ. Mái tóc vuốt gọn ra sau, lộ ra vần trán cao ráo sáng lạng. Cô chỉ có thể lén nhìn trộm một vài cái rồi thôi, vì cũng đã lâu rồi mới gặp lại.
Không lời nói, không chào hỏi. Không gian bên trong chiếc ô tô ảm đạm đến mức lạ kỳ. Ngột ngạt đến mức, Nhạc Chức Âm muốn kéo cửa sổ xuống để hít thở gió trời bên ngoài. Nhưng lại sợ người đàn ông ngồi bên cạnh cảm thấy khó chịu.
Cô bấm chặt đốt ngón tay, khẽ hỏi: “Thẩm Chước, em có thể mở cửa sổ xuống được không?”
Người đàn ông ngồi bên cạnh chậm rãi quay đầu sang nhìn cô. Sau bao nhiêu năm mới gặp lại, ánh mắt híp hờ ban nãy, đã vội mở to ra để ngắm nhìn người con gái phía trước mặt.
Thẩm Chước im lặng một chút, chăm chú nhìn từng đường nét trên gương mặt của cô. Anh trầm giọng đáp: “Tuỳ em.”
Nhạc Hà Âm căng thẳng đến mức gần như nín thở để nghe câu trả lời của Thẩm Chước. Người đàn ông ấy, vẫn rất lạnh lùng và kiệm lời như thế.
Đầu ngón tay đặt nhẹ lên nút bấm bên cạnh tay nắm cửa của xe, ấn nhẹ xuống, cửa sổ bên cạnh chậm rãi hạ xuống. Gió trời bên ngoài tuy rất lạnh, nhưng như thế này lại cảm thấy dễ chịu.
Thẩm Chước chống cằm nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ của anh, không đoái hoài gì đến Hà Âm. Cô nghiêng đầu, tựa hờ vào thành cửa ngắm nhìn đường phố bên ngoài.
Bỗng… Thẩm Chước cất giọng: “Trương Minh, khóa cửa sổ lại đi.”
Trương Minh là tên của người tài xế lái xe, kiêm trợ lý riêng của Thẩm Chước. Lời của anh vừa dứt, Trương Minh đã làm theo, cửa sổ bên chỗ cô lập tức bị kéo lên và đóng kính lại. Cô muốn hạ xuống lại, nhưng đã bị Trương Minh khoá.
Nhạc Hà Âm quay sang nhìn Thẩm Chước hỏi: “Sao lại khoá? Anh vừa nói tuỳ em mà.”
Thẩm Chước lơ đễnh đáp: “Trời lạnh, em ốm thì chẳng có ai rảnh để chăm em đâu.”
Cô mím môi, chỉ biết cúi đầu im lặng, không nói thêm lời nào. Dọc quãng đường đi, cô chẳng đòi hỏi thêm gì cả. Chỉ là cảm thấy quãng đường hôm nay về nhà quá xa.
…
Khoảng 1 tiếng rưỡi sau.
Chiếc xe ô tô dừng trước một căn biệt thự rộng lớn. Cô chậm rãi bước xuống xe, ánh mắt hướng về căn biệt thự, không nhớ rõ… đã bao lâu rồi cô không đến đây.
Thẩm Chước bước xuống xe, khẽ chỉnh lại quần áo cho tươm tất và chỉnh tề. Anh bước thẳng một đường đi vào trong, mặc kệ Nhạc Hà Âm lẽo đẽo đi bên cạnh.
…
Bên trong căn biệt thự xa hoa.
Người nhà họ Thẩm vui vẻ chào đón sự trở về của Thẩm Chước, mọi người cười nói hỏi thăm Thẩm Chước, nhưng lại chẳng một ai quan tâm đến Nhạc Hà Âm đang đi bên cạnh.
Bà ngoại của Thẩm Chước vui mừng rạng rỡ vì cháu trai cuối cùng cũng kết thúc chuyến công tác mà quay trở về. Vội vàng nắm tay, rồi ôm anh vào lòng, ríu rít hỏi thăm. Nhưng người khác như ba mẹ, cô cậu, dì chú, không một ai quan tâm hay dòm ngó đến sự xuất hiện của Hà Âm.
Bỗng chốc, mọi người kéo hắn đi đến phòng ăn rộng lớn, sớm đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn. Thẩm Chước đi đến bàn ăn, anh không vội ngồi xuống. Nhìn lại bên cạnh, không thấy Nhạc Hà Âm đâu, liền xoay người lại… trầm giọng gọi: “Nhạc Hà Âm, đến đây.”
Cô vội đi đến bên cạnh hắn, nhưng vẫn có chút dè dặt với người nhà của anh. Thẩm Chước nghiêm mình đứng giữa phòng ăn, phong thái đĩnh đạc và ngôi khôi tuấn tú, anh cất giọng: “Mọi người không chào đón vợ của con sao?”
Lời của Thẩm Chước vừa thốt ra, người nhà họ Thẩm… không một ai nói lời nào, sắc mặt cũng không còn vui vẻ như lúc nãy nữa. Bà ngoại của anh đi đến bên cạnh, nắm lấy tay của anh, dịu dàng nói: “Dĩ nhiên rồi, nhưng con bé này… chúng ta gặp hoài, cháu đi lâu rồi mới về. Phải chào mừng cháu mới phải chứ.”
Hắn gạt nhẹ tay của bà ra, kéo ghế cho Nhạc Hà Âm, trầm giọng đáp lời: “4 năm cháu đi, cũng là 4 năm cô ấy không được phép đến đây. Sao bà lại nói là gặp hoài? Nhạc Hà Âm, dù sao cũng là vợ của cháu, cũng là dâu nhà họ Thẩm, đừng đối xử như thế với cô ấy.”
“Cháu nói gì thế? Làm gì có chuyện không được phép về? Là con bé không chịu về đây mới đúng chứ.” - Bà ngoại của anh lên giọng trách mắng cô.
Nhạc Hà Âm cũng chỉ biết im lặng đứng bên cạnh, cúi gằm mặt xuống.
Thẩm Chước chỉ cười nhạt một tiếng, chậm rãi ngồi xuống bàn, khẽ đáp: “Đừng nói nữa, muộn rồi… ăn nhanh rồi cháu còn phải về nghỉ ngơi.”
“Được được, mau mau… mọi vào ăn cùng Thẩm Chước nào, phải ăn thật nhiều và thật ngon đấy. Hôm nay, tất cả là do ta đích thân giám sát và lựa chọn thực phẩm đấy.” - Bà ngoại vui vẻ khoe với anh.
Thẩm Chước không nói lời nào, chỉ ngồi vào bàn, cầm nĩa và muỗng lên. Những món trước mắt, hầu như đều là món mà Thẩm Chước thích, nhưng… hơn một nửa đồ ăn trên bàn, đều có tôm và hàu.
Nhạc Hà Âm lại bị dị ứng với hai món đó, nên khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn, cô có chút bối rối và phân vân. Không biết nên làm sao, Thẩm Chước thì vẫn biết cô bị dị ứng, nên xoay đầu hỏi người làm bếp.
“Đầu bếp Vương, có món nào là không có tôm và hàu không?”
Đầu bếp Vương lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: “Không có thưa thiếu gia, vì biết ngài thích ăn tôm và hàu, nên tất cả đều có ạ.”
“Bữa ăn gia đình lần tới, đừng cho tôm và hàu. Hà Âm bị dị ứng rất nặng với hai loại thực phẩm đó, đổi một chút đi.” - Anh lạnh lùng đáp.
Bà ngoại có chút không vui, liền chen vào: “Bị dị ứng thì sao? Con bé ấy bị dị ứng là cả nhà không được ăn tôm và hàu sao? Có vô lý quá không Thẩm Chước?”
“Vậy thì làm ít lại, hoặc ít nhất là có một vài món không có tôm và hàu. Không lẽ mọi người được ăn, con Hà Âm thì phải nhịn sao? Bữa ăn gia đình mà bà muốn… là có người phải nhịn ăn sao?” - Anh hỏi ngược lại bà ngoại.