Chương 5: Nam Thần Nổi Tiếng Cố Bắc Ảnh Và Vé Mời Công Chiếu Phim Mới
Quán cà phê Choco Mint.
Nhạc Hà Âm vừa đến quán cà phê, đã vội vứt túi xách sang một bên, sau đó mặc tạp dề vào người. Cô đứng ở quầy thu ngân, kiểm tra két tiền một chút rồi quay sang hỏi bé nhân viên làm thêm: “Mấy nay quán có xảy ra chuyện gì không em?”
“Dạ không chị ạ. Quán dạo này đắt lắm, có vài hôm còn không có chỗ cho khách ngồi lại ạ.” - Bé nhân viên làm thêm Tạ Linh đáp lời.
Cô thoảng ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Sao thế, sao dạo này lại đắt khách thế? Chúng ta đâu có chương trình ưu đãi hay là quảng cáo gì đâu nhỉ?” - Cô nghiêng đầu nhìn bé nhân viên, trên đỉnh đầu hiện một dấu chấm hỏi to đùng.
Tạ Linh liền đẩy khẽ vai của cô, cười phớ lớ đáp lời: “Chị không biết sao, dạo gần đây nam thần Cố Bắc Ảnh thường xuyên đến quán gọi nước uống lắm. Thu hút vô số sinh viên nữ, và người hâm mộ đến để checkin đấy.”
Nhạc Hà Âm trợn tròn mắt ngạc nhiên, cô đưa tay lên khẽ che miệng, không giấu nổi sự bất ngờ. Tuy cô không dùng mạng xã hội nhiều, nhưng cũng biết đến nam diễn viên, kiêm người thừa kế của nhà họ Cố. Vốn dĩ, Cố Bắc Ảnh chính là đàn anh khóa trên cùng học chung một trường đại học với cô lúc trước.
Thời còn ngồi trên ghế nhà trường, Nhạc Hà Âm đã thầm thích Cố Bắc Ảnh. Nhưng vào thời điểm đó, Cố Bắc Ảnh đã bắt đầu nhận đóng quảng cáo trên tivi và truyền hình, ngoài ra cũng nhận một số vai diễn nhỏ. Từ đó về sau sự nghiệp như khởi sắc lên hương, thêm việc tập đoàn tài chính nhà họ Cố thông báo cậu chính là người thừa kế duy nhất.
Đã gây ra không ít bàn tàn và thảo luận suốt một thời gian dài trên các diễn đàn mạng xã hội. Nhiều năm như vậy rồi, hôm nay được nghe đến cái tên nổi tiếng thường xuyên ghé quán ủng hộ, trong lòng cũng có chút vui mừng.
Ít nhất, tháng này… việc kinh doanh quán cà phê cũng không đến mức lỗ vốn. Nhạc Hà Âm mãi mê đắm chìm vào suy nghĩ riêng của bản thân, mà không để ý vị khách đang đứng đợi để gọi món.
Cô vừa hoàn hồn lại, người trước mắt lại chính là Cố Bắc Ảnh, cô thoáng giật mình, hơi lùi về sau một chút. Tạ Linh thấy vậy liền lay người cô, nhỏ giọng thì thầm vào tai: “Chị à, khách gọi món kìa.”
Nhạc Hà Âm vội chấn chỉnh lại bản thân, cô khẽ cười, lịch sử chào hỏi: “Choco Mint xin chào ạ, anh muốn gọi gì ạ?”
Nam thần đứng đối diện cô, khóe môi hơi nhếch nhẹ lên, nở ra một nụ cười dịu dàng đáp lại: “Em là Nhạc Hà Âm phải không?”
Cô có chút bất ngờ, không biết vì sao mà cậu lại biết tên của cô. Nhạc Hà Âm khẽ cười dịu, cô nhỏ giọng đáp: “Anh biết em sao?”
“Biết chứ, hoa khôi khối kinh tế của trường Bạch Thường. Em ở khoá dưới của anh, nên anh cũng có biết sơ qua về em.” - Giọng nói dịu dàng, cùng với nụ cười tỏa nắng ấy, khiến Nhạc Hà Âm có chút rung động, bồi hồi nhớ về thời còn học ở đại học.
Trường đại học quốc tế Bạch Thường lúc trước, mỗi một năm sẽ có một cuộc bình chọn hoa khôi và nam vương khối. Năm của Nhạc Hà Âm học, cô may mắn trong nhiều năm liền điều đạt được giải hoa khôi của khối kinh tế. Dĩ nhiên, Cố Bắc Ảnh với diện mạo điển trai trời ban cho, cùng với một chất giọng mềm mại dịu dàng, đánh gục biết bao đối thủ. Bảo toàn danh hiệu nam vương trong suốt nhiều năm liền.
Đến khi Cố Bắc Ảnh tốt nghiệp, cậu vẫn là một trong những biểu tượng xuất sắc của trường đại học quốc tế Bạch Thường cho đến hiện nay.
Nhạc Hà Âm cười dịu, cô đáp lời: “Cảm ơn anh đã dành chút lời khen. Anh uống gì vậy, hôm nay sẽ miễn phí cho anh.”
Cố Bắc Ảnh lắc đầu, ánh mắt ôn nhu ngắm nhìn cô chăm chú, lơ đễnh đáp lời: “Không cần phải miễn phí đâu, anh gọi nước cho cả trợ lý và nhân viên đi cùng. Nên cứ thanh toán như bình thường cho anh là được, lấy tất cả 10 ly Latte Espresso.”
“Được, anh chờ một chút, em sẽ đem ra ngay.” - Cô đáp lời.
Cố Bắc Ảnh như thường lệ, dùng thẻ cá nhân của bản thân thanh toán toàn bộ tiền nước cho trợ lý và nhân viên đi cùng. Mấy chốc, khách vãng lai lại ùa vào đông đúc vì có sự xuất hiện của cậu.
Bên trong quán bỗng chốc trở nên hỗn loạn, khi mà quầy pha chế và gọi nước chỉ có mỗi một mình cô và bé nhân viên làm thêm Tạ Linh, có chút xoay sở không kịp.
Thấy vậy, Cố Bắc Ảnh vội vàng đứng dậy và nói với tất cả người hâm mộ mình có trong quán.
“Thành thật xin lỗi nhé, bên trong quầy chỉ có hai người thôi, mọi người đừng vội hối thúc quá. Nếu có sai sót, tôi sẽ trả toàn bộ tiền nước cho mọi người nhé, đừng xin hãy bình tĩnh một chút. Mọi người trật tự xếp hàng và đợi tới lượt gọi món nhé.”
Lời của cậu ngọt như mía lùi, đám nữ sinh và những người hâm mộ anh nghe xong đều như muốn tan chảy ra. Tất cả mọi người đều nghe lời, trật tự và xếp thành hàng để đợi đến lượt.
Cố Bắc Ảnh ngồi nghiêng sang một bên, chăm chú ngắm nhìn Nhạc Hà Âm đang say mê làm việc bên trong quầy. Trong lòng dâng lên một cảm giác rung động nhẹ dành cho người con gái này.
…
Tầm khoảng 12 giờ trưa.
Quán nước bắt đầu vơi khách đi dần, Cố Bắc Anh nhờ trợ lý đến quầy gọi Nhạc Hà Âm đến để nói chuyện riêng.
Mới đầu, cô tưởng có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm. Nhưng không phải… là do cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cố Bắc Ảnh với đôi mắt long lanh tròn xoe ngắm nhìn cô, nhắc lại chuyện xảy ra lúc còn học ở trường Bạch Thường.
“Em là chủ của quán này đúng chứ?” - Cố Bắc Ảnh tò mò hỏi.
“Vâng ạ, em là chủ. Quán này lúc trước là của mẹ em, bây giờ chuyển lại cho em.”
“Vậy sao, vậy thì anh sẽ thường xuyên ghé ủng hộ.”
“Hi… cảm ơn anh.” - Cô cười ngại, hai bên gò má hơi ửng hồng.
“Em vẫn xinh đẹp như thời còn đi học nhỉ? Đúng là hoa khôi của khối, nhan sắc chẳng thay đổi chút nào.” - Cậu dành nhiều lời khen cho cô.
“Ha, chuyện cũng qua lâu rồi… Em cũng không biết vì sao mình lại được bình chọn làm hoa khôi, mặc dù lúc đi học… em không mấy quan tâm đến những cuộc bình chọn đó.” - Cô e ngại đáp lời.
“Em rất xinh đẹp mà. Cuối tuần này, anh có một buổi họp báo tại rạp chiếu phim, công bố phim mới của anh. Em có thể đến tham dự, cái này là vé mời dành cho em.” - Cố Bắc Ảnh đẩy chiếc vé mời qua chỗ của cô.
Nhạc Hà Âm lịch sự từ chối, cô khẽ đáp lời: “Chắc là em sẽ không đến dự được, vì những nơi đông người không dành cho em. Với lại nếu em đi, một mình bé nhân viên sẽ không làm kịp được.”
Cố Bắc Ảnh hào phóng đưa thêm một tấm vé cho cô, dịu dàng chống cằm nâng hai bên gò má, đôi mắt tròn xoe lấp lánh nhìn cô, như thể rất mong chờ vào sự xuất hiện của cô.
“Em có thể rủ bé nhân viên đi cùng. Nghỉ ngơi một hôm để nạp năng lượng, cũng tốt mà.”
Nhạc Hà Âm ngại ngùng cười e thẹn, cô cúi đầu cảm ơn cậu và nhận lấy hai chiếc vé mời đó.
…
Văn phòng làm việc của Thẩm Chước cũng gần đó, trưa nay anh vốn dĩ không có tâm trạng để ăn uống gì cả. Nhìn tệp văn bản hợp đồng trên bàn, Thẩm Chước cười khinh một tiếng, nhanh chóng cất nó vào ngăn kéo tủ bàn làm việc.
Trương Minh từ bên ngoài đi vào trong hỏi: “Thẩm tổng, trưa nay anh muốn ăn gì? Để tôi đi mua cho anh.”
Thẩm Chước im lặng một lúc, chợt nhớ ra quán cà phê của Nhạc Hà Âm cũng ở gần đây. Nhưng nếu đi một mình thì sẽ trông rất dở hơi, nên anh nói với Trương Minh: “Gần đây có quán cà phê Choco Mint đúng chứ? Đến đó đi, tôi muốn đến đó.”
Trương Minh ngơ ngác nhìn anh, tò mò hỏi: “Thẩm tổng, hình như quán cà phê đó là của phu nhân… ngài thật sự muốn đến đó sao?”
Anh phớt lờ câu hỏi của Trương Minh, vội vàng đứng dậy rồi với tay lấy chiếc áo khoác ngoài, song đó nhanh chóng rời khỏi văn phòng làm việc.