Chung Chồng

Chương 8: Hồi ức (1) - Tội lỗi

Trước Sau

break

Phong mở thêm vài chương trình máy tính, vờ như vẫn đang nghiên cứu để tìm nguyên nhân hỏng hóc. Rồi anh khẽ khàng, chầm chậm xoay đầu cố gắng hết mức để không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Không gian căn phòng thu vào tầm mắt anh như những thước phim chiếu chậm, từng chút một tiến dần đến cánh cửa thiên đường. Và rồi, đúng như những gì anh đã tưởng tượng, cơ thể đầy ma mị của Tuyết Nhung đang phơi bày sau lớp kính, không mờ ảo như cô con gái mà cực kỳ rõ nét. Làn da trắng hồng như bông bưởi, tấm lưng thon thả không một tỳ vết, vóc dáng đậm đà hơn cô con gái nhưng vẫn sở hữu những đường cong ma mị, đặc biệt nhất là hai khối mông tròn xoe, vểnh cao ngạo nghễ, không hề có dấu hiệu chảy xệ theo thời gian.

Phong đã xoay hẳn ghế lại lúc nào chẳng biết, cơ thể anh như đang có một ngọn lửa hừng hực bên trong, con quỷ dâm dục đã chính thức được khai mở phong ấn. Con cặ© trong quần Phong đang phồng to hết mức, nó như được tiếp thêm sức mạnh, càng trở nên nóng hổi và cứng cáp như một thanh thép nguội. Phong không tự chủ đưa tay vuốt ve thân cặ©, nhoẻn miệng cười hài lòng với thứ hung khí trong quần. Đôi mắt anh càng thêm sâu thẳm, làm tăng mạnh vẻ nam tính của gương mặt góc cạnh vốn đã mang nhiều nét phong trần.

Những hoảng sợ, rụt rè trong anh tự dưng tan biến, lý trí trở nên minh mẫn, thông tuệ hơn rất nhiều...

Nói về cuộc đời của chàng sinh viên may mắn, đặc biệt là trong tìиɧ ɖu͙©, phải nói rằng Phong là một người sành sỏi. Phong xuất thân là một chàng trai miền biển, cha anh mất sớm trong một chuyến tàu cá xa bờ khi anh chỉ vừa học xong lớp 9.

Ông và Hà My - mẹ ruột anh - kết hôn từ khi cô còn rất trẻ, chỉ mới 16 tuổi bởi hai gia đình đã có hôn phối từ trước. Một năm sau thì Phong ra đời, mọi thứ đều suôn sẻ, Phong lớn lên trong tình thương có đôi chút vụng về của người mẹ trẻ, cho đến khi tai nạn tàn khốc ấy xảy ra, đẩy hai mẹ con vào cảnh neo đơn. Gia sản duy nhất mà cha anh để lại là căn nhà hướng biển, Hà My gom góp cải tạo lại thành nhà nghỉ cho khách du lịch, tuy có hơi vất vả nhưng vẫn có thể trang trải và lo cho anh ăn học.

Không còn cha nên Phong càng thương mẹ, anh trưởng thành sớm hơn chúng bạn, từ bỏ những cuộc chơi vô bổ của tuổi học trò. Ngoài giờ học, Phong làm đủ thứ để phụ giúp gia đình. Mặt trời còn chưa ló dạng, cậu học trò đã rong ruổi trên bờ biển, đón chờ những ghe cá đánh bắt gần bờ cập bến để lao vào phụ việc, đổi lấy những mẻ hải sản tươi trong mang về cho mẹ nấu ăn hay phục vụ cho khách thuê phòng, đôi lúc còn được cô chú thưởng thêm chút tiền trong những chuyến bội thu. Công việc dọn dẹp phòng ốc Phong cũng giành phần, điện đóm, nước nôi trong nhà cậu cũng tự học rồi một tay phụ trách.

Hà My cảm thấy thật may mắn khi vừa mất chồng thì đã có thêm một điểm tựa trong cuộc đời. Tất cả tình yêu thương cô đều dành trọn cho con trai, lo cho cậu từng miếng ăn giấc ngủ. Không gian sinh hoạt của hai mẹ con gói gọn trong căn phòng nhỏ đầu dãy, chỉ đủ kê một chiếc giường và tủ quần áo bên trong. Phong lúc này đã là một chàng trai lực lưỡng bởi thường xuyên lao động, chiếc giường ấy dần trở nên nhỏ bé. Nhiều lúc Phong ngỏ ý muốn mua một chiếc ghế bố đặt ngoài phòng đón khách để ngủ nhưng Hà My nhất quyết không cho với lo sợ sương gió nơi biển cả.

Phong đành nghe lời mẹ, dẫu rằng bản thân anh hiểu rõ sự bất tiện đang dần lộ rõ. Hà My vốn vô tư đối với cậu con trai, đối với cô dường như anh lúc nào cũng chỉ là cậu bé ngoan ngoãn, cô chẳng để ý rằng Phong đã dậy thì, còn rất thành công nên phản ứng sinh lý trong anh càng thêm mãnh liệt. Mỗi đêm khi đã đóng cửa không còn nhận khách, Phong bước vào phòng thì Hà My luôn ở đó chờ đợi anh với đủ loại váy, áo ngủ mỏng manh, hàng họ phơi bày lồ lộ.

Hà My rất đẹp, cô chỉ mới hơn 30 tuổi, vóc dáng người con gái một con khiến bao cánh đàn ông trong vùng say đắm. Cha của Phong mất đi, nhiều người ngỏ lời muốn bảo bọc mẹ con cô nhưng đều bị Hà My thẳng thừng từ chối, khi Phong càng trưởng thành, sự kiên định này của Hà My càng thêm vững chắc.

Trong chuyện tìиɧ ɖu͙© thì Hà My cũng là một người có nhu cầu rất cao và Phong cũng biết điều đó. Khi anh còn nhỏ, mỗi lúc cha về sau những chuyến đánh bắt dài ngày, cả hai lại lao vào nhau như những con hổ đói. Ông ta dù rất khoẻ mạnh và bản lĩnh nhưng phần lớn đều phải chấp nhận xin hàng trước sự cuồng nhiệt của người vợ trẻ.

Khi không còn ông bên cạnh, sự trống trải luôn hành hạ thể xác của Hà My. Nhiều đêm, Phong biết mẹ phải tự thủ dâm trong nhà vệ sinh, khi anh lén nhìn qua khe nứt của cánh cửa cũ mèm. Phong thấy mẹ ngồi bệt trên sàn, đôi tay cứ vân vê cái hột le đỏ mọng, đôi lúc ngón tay lại thọt vào bên trong cái lỗ khít khao, mắt mẹ nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm gì đấy mà anh không tài nào nghe được. Cứ thế cho đến khi mẹ giật giật thân dưới, há hốc miệng thở dốc từng hơi thì Phong lại về giường, thu mình vào chiếc chăn để giấu đi con cặ© đã cứng ngắc, chìa ra như cái chày giã tiêu dưới bếp.

Cuộc sống cứ thế bình yên tiếp diễn, Phong cũng hiểu rằng những việc trong đêm chỉ là nhu cầu sinh lý bình thường của mỗi con người, anh càng quan tâm và lo lắng cho mẹ nhiều hơn. Thế rồi một sự việc diệu kỳ lại xảy đến, làm thay đổi mối quan hệ của hai mẹ con từ đấy đến mãi về sau.

Đó là vào một ngày mùa thu khi Phong vừa vào lớp 11. Thời điểm này vừa qua mùa du lịch nên chẳng mấy khi có khách đến thuê phòng, thi thoảng chỉ là vài cặp tình nhân bản địa muốn tìm nơi "giãi bày tâm sự". Sáng chủ nhật, đài thuỷ tượng khí văn đã thông báo về cơn bão ngoài khơi, Phong và mẹ tất bật sửa sang nhà cửa, che chắn sẵn sàng cửa nẻo, công việc này vốn đã quen thuộc với người dân miền biển. Chiều đến thì mây đen đã dày đặc phía chân trời, Phong chuẩn bị đóng luôn cửa nẻo thì bất chợt một đôi nam nữ chầm chậm tiến xe vào xin thuê phòng nghỉ.

Có chút ngạc nhiên nhưng Phong vẫn đon đả mời chào, sau những thủ tục cần thiết thì anh dắt họ vào căn phòng cuối dãy. Chừng khoảng 30 phút sau, cả hai lại bước ra, cô gái có vẻ hậm hực còn chàng trai thì phờ phạc, xanh xao như đang lâm bệnh. Tiễn hai vị khách ra về rồi Phong đóng cửa, nhét kín các khe hở rồi còn cẩn thận kê những tấm gỗ nặng trịch để gia cố. Xong xuôi, anh quay vào dọn dẹp căn phòng vừa đón khách, khi gom ra giường thì phát hiện một vĩ thuốc cảm dạng sủi quen thuộc. Phong thầm nghĩ không lẽ anh chàng kia đang bệnh thật, không làm ăn được gì nên bị bạn gái giận dỗi. Phì cười rồi anh cũng gom lấy vĩ thuốc cho vào túi.

Xong xuôi mọi việc, vươn vai một cái thì bên ngoài bắt đầu lộp độp tiếng mưa, vài giây sau đã ào ạt như trút nước. Cẩn thận kiểm tra nhà cửa một vòng rồi Phong ngồi vào bàn học, đến gần 6 giờ thì cái bụng đã sôi lên ùng ục. Đột nhiên, anh nhớ ra là từ sau buổi trưa đã không thấy mẹ ra ngoài, cả bữa cơm chiều cũng chưa đã động tới.

Phong vội mở cửa phòng, mẹ vẫn đang nằm ngủ, hơi thở có chút nặng nhọc. Phong lo lắng lại gần lay mẹ dậy. "Ôi nóng quá, mẹ sốt rồi" - Phong vội vàng chạy xuống bếp, lấy trong thùng đá một bọc to rồi lấy khăn mặt quấn quanh, mang vào chườm cho mẹ.

Người mẹ đầy mồ hôi, nhưng cơ thể lại run rẩy, Phong nhẹ nhàng dùng thêm chiếc khăn lau qua gương mặt. Đến phần bên dưới, có chút ngại ngùng nhưng Phong nhanh chóng gạt bỏ, anh đưa tay kéo hai quai áo mỏng manh của chiếc váy ngủ rồi tuột hẳn xuống ngang bụng, hai bầu vυ" căng tròn của mẹ phơi bày trước mắt, lấm tấm những giọt mồ hôi. Phong nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng xua tan những suy nghĩ bậy bạ, từng chút một lau sạch mồ hôi cho mẹ.

"Ưm... hơ..." - Hà My khẽ rên khi chiếc khăn lông sần sùi lướt qua núm vυ", Phong thầm nghĩ cơ thể mẹ thật là nhạy cảm. Vài phút sau thì cô dần tỉnh lại, mấp máy cặp mắt mơ màng nhìn con trai. Phong mừng rỡ, vội vàng hỏi:

- Mẹ... mẹ tỉnh rồi... mẹ thấy sao rồi...

- Ưm... hừ.... mẹ chóng mặt quá...

- Mẹ sốt cao lắm, lại đổ đầy mồ hôi, con vừa phải chườm đá, vừa phải lau ướt hết cả khăn đây này.

Theo phản xạ, Hà My nhìn qua chiếc khăn mà Phong giơ lên, cô cũng bất chợt nhìn xuống cơ thể mình thì thấy nửa trên đang hoàn toàn trần truồng. Gương mặt cô bỗng đỏ rực lên làm Phong hoảng hốt.

- Ơ... mẹ... mẹ lại thấy sao rồi, sao mặt mẹ đỏ lựng lên thế.

Phong vội vàng đưa tay lên sờ trán, và cổ mẹ thì thấy cơn sốt đã có phần dịu xuống, anh thắc mắc không biết vì sao lại có triệu chứng này. Đúng lúc này thì Hà My lên tiếng:

- Không... không sao... mẹ cũng thấy bớt chóng mặt rồi, cũng không còn lạnh nữa... Con... con mặc áo vào cho mẹ đi...

Nói rồi Hà My thẹn thùng quay mặt sang một bên, Phong cũng hiểu ra, nhẹ nhàng lau thêm một vòng rồi cẩn thận kéo lại váy cho mẹ. Xong xuôi, anh để mẹ nằm ngay ngắn rồi nói tiếp:

- Mẹ nằm nghỉ đi, con xuống bếp nấu nồi cháo giải cảm, ăn xong mẹ sẽ khỏe ngay thôi.

- Ừm... cảm ơn con, cẩn thận củi lửa nha.

- Dạ, con biết rồi, mẹ yên tâm. Hôm nay trời bão nên không có khách đâu, ăn xong mẹ ngủ thoải mái một giấc tới sáng là khỏi hẳn.

- Ừm... hi hi...

Hà My mỉm cười hạnh phúc rồi lại mơ màng khép lại đôi mắt đẹp. Phong xuống bếp, loay hoay một lúc thì nồi cháo cũng bắt đầu toả hương thơm phức. Đang dọn dẹp chờ cháo chín thì bất chợt một vòng tay ôm chặt lấy anh từ sau lưng, nhận ra ngay là mẹ, Phong hốt hoảng nói:

- Ơ kìa... sao mẹ không nằm nghỉ đi, ra đây làm gì, đang mưa gió lạnh lắm.

- Hi hi... mẹ nằm một chút thấy khoẻ rồi, ra đây xem con trai yêu nấu nướng thế nào, có phá hư nhà bếp của mẹ không?

- Hì hì... yên tâm, con nấu chỉ có chuẩn, không thua đầu bếp chuyên nghiệp đâu. Mẹ khoẻ thật chưa, lúc nãy làm con lo quá.

- Hi hi... còn hơi nặng đầu nhưng trong người thì thấy khoẻ rồi, chắc là sốt vặt lúc trở trời thôi.

- Dạ... đâu, để con kiểm tra nào...

Phong nói rồi gỡ lấy cánh tay mềm mại của mẹ ra, xoay lại nhẹ nhàng sờ vào trán, vào cổ thì thấy đúng là cơn sốt đã giảm đi nhiều, mẹ lúc này cũng đã khoác thêm chiếc áo khoác bên ngoài nên nó cũng an tâm. Phong cười rồi nói:

- Cháo sắp chín rồi, mẹ vào phòng trước đi, con mang lên liền. Ăn xong, uống thêm viện thuốc hạ sốt nữa là ổn.

- Ừm... nhưng mà hình như thuốc nhà mình hết rồi, mưa gió thế này chắc không đi mua được đâu.

- Hì hì... còn... mẹ yên tâm, thuốc sủi luôn cho nhanh hấp thu. Chút nữa con pha cho mẹ uống.

Hà My gật đầu rồi ngoan ngoãn trở lại phòng, vài phút sau thì cậu con trai đã bưng vào một tô cháo thơm ngát còn nghi ngút khói.

- Đây nè... mẹ ăn đi cho nóng, con có bỏ nhiều tiêu để giải cảm rồi...

- Ôi, tiêu nhiều cay lắm, ăn không nổi đâu.

- Ngoan nào, con để vừa ăn thôi, không sợ cay đâu, con thử qua rồi, bảo đảm mẹ sẽ thích.

- Hi hi... không ngoan, giờ mẹ mệt rồi, phải có người đút ăn mới nổi...

- Ơ kìa, mẹ lớn thế kia còn nhõng nhẽo, thế mà trước giờ cứ la con...

- Hi hi... thì mẹ đang bệnh mà, ưu tiên chút đi...

- Ok. để con đút cho, miễn mẹ ăn nhiều khỏi bệnh là tốt rồi.

Hà My nói rồi ngoan ngoãn ngồi trên giường, tựa lưng vào vách tường, thích thú thưởng thức từng muỗng cháo được con trai đút. Cô như cảm thấy mình được trẻ lại, được thoả sức nhõng nhẽo, vòi vĩnh dù là đối với đứa con mà mình nuôi nấng từ lúc nó lọt lòng.

- Nè... muỗng cuối nè, hoan hô, bé ăn giỏi quá... - Phong trêu chọc

- Hứ... dám gọi mẹ thế hả, chết này... chết này... - Hà My ngắt lấy ngắt để cái eo săn chắc của con trai, ra chiều tức giận dù trong lòng lại rất vui thích.

- Ai ui... đau con... ui... thì... ai bảo mẹ nhõng nhẽo như con nít còn gì...

- Hi hi... lâu lâu được làm con nít cũng vui... đấy... cho biết nuôi anh mẹ cực khổ thế nào.

- Dạ... con biết mà. con thương mẹ nhất nhà.

- Hi hi... nhớ cái miệng đấy.

- Dạ... mẹ đợi chút con đi pha thuốc và lấy nước cho mẹ nha. bé ngồi ngoan nha...

Phong vẫn tiếp tục trêu mẹ, nói xong nó vội vàng phóng ra cửa, để lại bên trong người mẹ trẻ làm mặt giận dữ, dứ dứ nắm đấm hết sức đáng yêu.

Phong xuống bếp rửa qua mấy cái tô rồi rót 2 ly nước. Anh mò trong túi lấy ra vĩ thuốc nhặt trên phòng, xé ra một viên rồi cho vào ly. Viên thuốc sủi tăm rồi hòa vào làn nước, Phong không chút nghi ngờ mang vào phòng cho mẹ. Bước vào không thấy mẹ đâu, Phong nhìn quanh thì Hà My bước ra từ phòng tắm, cô đã thay một bộ váy ngủ mới còn mỏng manh, thiếu vải hơn cái đang mặc nãy giờ.

- Ơ kìa, đừng nói con là mẹ vừa đi tắm nha.

- Hì hì... thoa xà bông rồi sói sơ qua thôi, mồ hôi chảy nhiều, nó cứ rin rít thì làm sao ngủ. Yên tâm, mẹ thấy khoẻ nhiều rồi.

- Haizz... con chịu thua mẹ luôn.

Nói rồi Phong đưa ly thuốc cho mẹ, Hà My cũng chẳng để ý, ừng ực uống một hơi hết sạch, tráng miệng xong cô lại về giường, lướt điện thoại như thường ngày. Thấy mẹ đã có vẻ khỏe, Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, anh lại vào bếp, múc cho mình một tô cháo rồi ngồi ăn ngon lành.

Còn đang rửa nốt cái nồi thì đột nhiên trong phòng lại phát ra tiếng rêи ɾỉ của người con gái. kèm theo tiếng gọi tên anh trong những nhịp thở ngắt quãng:

- Ưm... hơ... Phong... hơ... Phong ơi... ưm... ưm...

Phong hốt hoảng rửa sạch xà bông trên tay, để mặc chén bát mà lao ngay về phòng. Anh vẫn nghĩ trong đầu là mẹ lại bị cơn sốt hành hạ, nào ngờ khi vừa đến cửa, cảnh tượng trong phòng làm Phong chết đứng.

Gương mặt đáng yêu lúc nãy của Hà My đã hoàn toàn đờ đẫn, người mẹ trẻ đang ngồi tựa vào vách tường, hai chân co lên, dang rộng thành chữ M, một tay nàng nhào nặn bầu ngực đã săn cứng hết bên này sang bên khác, thỉnh thoảng những ngón tay còn vân vê đầu ti be bé xinh xinh, tay còn lại thì đang lần mò trong cái qυầи ɭóŧ ren đã ướt đẫm, lớp nệm bên dưới đã ướt đẫm lan thành 1 vùng rộng lớn.

Vừa thấy bóng dáng thân quen của Phong, Hà My còn rêи ɾỉ to hơn, cố gắng nói những từ rời rạc:

- Hơ... ưm... ưm... Phong... giúp... giúp mẹ... ưm... nóng... hơ... ngứa... hờ... hờ... khó chịu quá... Phong ơi... ưm...

Phong hiểu ra mẹ đang cần gì, anh tiến thêm vài bước lại gần chiếc giường, nhưng rồi chợt dừng lại vì nhận ra cũng chẳng biết giúp mẹ cách nào. Thế nhưng Hà My không để anh kịp suy nghĩ, nàng bò đến như một con mèo cái động tình, Phong chưa kịp phản ứng thì cái quần đùi đã bị tuột xuống, bên trong là khúc thịt vắt ngang, bị chiếc qυầи ɭóŧ trói buộc ép vào cơ thể.

Hà My như tìm thấy kho báu, cô run rẩy đưa tay vuốt dọc chiều dài con cặ© mà mình sinh ra và nuôi nấng bấy lâu, đôi mắt cô rươm rướm lệ, có lẽ đây cũng là chút lý trí còn sót lại sau cùng của người mẹ trước khi cô đưa tay tuột nốt chiếc quần còn lại, giải thoát cho con quái vật. Con cặ© gân guốc, nóng hổi của Phong đang chỉa ra thẳng đứng trước khuôn mặt tròn trĩnh, đáng yêu của người mẹ trẻ, nó đánh gục hoàn toàn sự đấu tranh yếu ớt của Hà My.

Cô dùng bàn tay mềm mại của mình nhẹ nhàng chạm vào thân cặ©, cảm nhận hơi ấm mà nó lan toả, đưa mũi hít hà cái mùi nồng nàn, quyến rũ đầy nam tính. Chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến Hà My run rẩy, Phong thấy rõ ràng nửa thân dưới của mẹ lắc lư dữ dội, tiếng rêи ɾỉ vang lên và đôi mắt đen láy của mẹ trở nên đờ đẫn. "Chẳng lẽ mẹ vừa lên đỉnh. mình đã làm gì đâu" - Phong nghĩ trong đầu nhưng anh nào biết người mẹ đáng yêu của mình đã thiếu vắng hương vị đàn ông hơn 1 năm qua, những lần thủ dâm chỉ giúp kìm hãm phần nào ham muốn nhưng nó vẫn âm ỉ, nén chặt để đến hôm nay được dịp bùng phát mạnh mẽ.

Sau vài giây ngắn ngủi ấy, đôi mắt Hà My lại mở to, trong đó đã có thêm một chút tinh anh nhưng vẫn đầy nét hoang dại, cô ổn định một chút hơi thở rồi nhẹ nhàng ngẩng mặt lên nói với con trai:

- Mẹ... mẹ yêu con nhé...

Câu nói như một sự cầu xin, đồng thời cũng là rào cản sau cùng để hai mẹ con vượt qua sự ngăn cách của luân thường đa͙σ lý. Hai dòng lệ lăn dài từ khoé mắt của người phụ nữ, sự dày vò của lý trí và thể xác như những nhát dao đang xâu xé cõi lòng.

Đáp lại Hà My chỉ là sự lặng im, cô cũng đã cúi gầm mặt xuống, không còn dám đối mặt với đứa con của mình. Thế rồi, hai bàn tay rắn rỏi như đôi cánh thiên thần áp vào 2 bên má người mẹ, nhẹ nhàng nâng gương mặt đẫm lệ nhưng vẫn kiều diễm của cô lên, 2 ngón tay chai sần vuốt ve nơi khoé mắt, gạt đi dòng lệ bi thương.

Phong mỉm cười với mẹ, đầu anh gật gật, con cặ© sau những giây phút xìu đi vì dòng suy nghĩ lại từ từ ngẩng cao, oai dũng như một lời khẳng định. Hà My cũng mỉm cười, nụ cười tươi tắn như đoá hoa được tưới tắm đủ đầy, rồi đôi mắt long lanh lại dại đi, có lẽ vì sự thèm khát đã không còn bị kìm nén.

Hà My ngồi sát lại thành giường, tiến sát khuôn mặt vào khúc thịt lần nữa hít hà mùi hương nồng đậm. Cô đưa một bàn tay lên cầm lấy thân cặ©, vuốt nhẹ lớp da bên ngoài để cái đầu khấc to đùng tuột hẳn khỏi lớp vỏ bọc mỏng manh. Phong hơi xót lúc ban đầu nhưng liền sau đó là sự sướиɠ khoái đến run người khi người mẹ xinh đẹp sục nhè nhẹ nơi gốc cặ©. Cái lưỡi mềm mại của cô cũng đã viếng thăm người bạn mới, nó dạo chơi nơi đầu cặ© đã rỉ ra không ít nước nhờn rồi lướt dọc chiều dài cho đến khi làn da mặt mịn màng áp vào đám lông rậm rạp.

- Ưm... ưm... sướиɠ... sướиɠ quá... hơ...

Phong rêи ɾỉ khi lần đầu tiên biết đến cảm giác thần tiên. Mẹ anh đang nút chùn chụt cái bìu dái săn cứng, che giấu bên trong hai viên tinh hoàn to như quả trứng gà ta ngoài chợ. Bàn tay mẹ hiền vẫn đều đặn sục lên xuống nơi đầu cặ©, thỉnh thoảng lại chà nhẹ nơi lỗ sáo làm Phong sướиɠ đến mụ mị đầu óc. Rồi cô lại đưa môi về vị trí ban đầu, từ từ hé rộng khuôn miệng duyên dáng mà lúc nãy Phong vừa đút cháo, từng chút một cái đầu khấc được bờ môi ấy nuốt chửng như con rắn ăn mồi. Gương mặt Hà My đỏ lựng, hai tay không còn giữ lấy thân cặ© khi nó đã chui vào quá nửa trong khoang miệng mà đang bám vào hai bắp đùi rắn chắc. Đầu cô không ngừng nhấp nhổm tới lui, những tiếng chùn chụt vang lên đều đặn trong căn phòng thân thuộc.

Tất cả giác quan trên người Phong như tê liệt, toàn bộ cảm xúc chỉ tập trung về khúc thịt giữa 2 chân. Những âm thanh sì sụp đang ngự trị bởi giờ đây con cặ© đã trơn bóng, nước miếng ngập tràn trong khoang miệng người mẹ, chảy tràn cả ra hai bên. Đôi tay Hà My cũng đã buông bỏ bắp chân mà quay về nắn bóp cơ thể chính mình. Phong lần đầu "ra trận" nên chỉ biết đứng im hưởng thụ, để người mẹ trẻ phải tự chiều chuộng bản thân, ấy vậy mà người đầu hàng sớm hơn lại là Hà My. Dù cô là người kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhưng sau chừng chục phút, cơ thể nõn nà ấy lại run lên bần bật, nửa thân dưới co giật còn nước l*и thì tuôn chảy thành dòng xuyên qua qυầи ɭóŧ chảy dài xuống bắp chân trắng muốt. Cô nút mạnh một phát nữa rồi nằm vật ra giường, thở hổn hển.

Gương mặt Hà My ửng hồng vì lên đỉnh, hơi thở dồn dập, thế rồi vài giây sau cô lại mỉm cười, nụ cười chứa đầy sự hạnh phúc vì Hà My biết mình đã sinh ra và sở hữu một món quà diệu kỳ của thượng đế. 

break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc