Chung Chồng

Chương 7: Lại được nhờ vả

Trước Sau

break

"Xoạch..." - Phong kéo mạnh cánh cửa phòng tắm, vừa lấy mảnh khăn tắm quấn quanh cổ lau đầu vừa bước ra. Bên ngoài, Tuyết Nhi đã đứng đợi sẵn với 2 mảnh trang phục bé xíu trên tay, không chỉ vậy, phía bên trên cô còn không ngần ngại khoe ra chiếc qυầи ɭóŧ ren tím mỏng manh.

Phong vội vàng đưa ánh mắt hướng lên gương mặt cô bé, tránh xa món đồ nhạy cảm. Tuyết Nhi cũng nhìn lại anh, đôi mắt đã có thêm chút gì đó lả lơi, mời gọi. Thấy Phong lúng túng, cô bé phì cười, không chút ngượng ngập mà châm chọc:

- Xì... chẳng phải lúc nãy cũng đã nhìn thấy rồi sao, giờ còn tránh làm gì...

- Ơ... anh... anh...

- Thế có cho em vào tắm không nào, người gì mà to xác, đứng chắn hết cả đường.

Phong vội vàng tránh sang một bên, lòng đầy bất ngờ trước sự tự nhiên và thoải mái của cô bé. Trước khi khép cửa, Tuyết Nhi còn ngoái đầu căn dặn:

- Anh ngồi trên giường lau thật khô đầu kẻo bệnh đấy.

Phong gật gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi bên mép giường. Phía sau vách kính mờ ảo, bóng hình thon thả của Tuyết Nhi đang di chuyển vào giữa phòng tắm. Tuy mọi thứ vẫn mờ ảo nhưng Phong vẫn thấy được từng cử chỉ, hành động của người đẹp bên trong.

Tuyết Nhi treo quần áo mới lên móc, rồi chầm chậm trút bỏ xiêm y đang mặc. Những động tác thanh thoát của cô như đang dẫn dắt Phong vào con đường du͙© vọиɠ, con cặ© anh lại căng phồng, hằn lên chiếc quần hàng hiệu một khối dài ngoằng.

Đã mười phút trôi qua nhưng Phong dường như không hề chớp mắt, thời gian với anh lúc này như ngưng đọng dù những dòng nước rơi từ mái tóc lăn đang phủ định điều đó. Miệng lưỡi anh lại khô khốc vì đã nuốt vào không biết bao nhiêu ngụm nước bọt trước mỗi động tác kỳ cọ, xoa nắn cơ thể của Tuyết Nhi.

Rồi những phút giây ngất ngây ấy cũng kết thúc, bên trong Tuyết Nhi đang lau mình, mặc vào quần áo mới. Phong vội vàng ngồi quay sang hướng khác, hì hục lau thật nhanh mái tóc mà anh đã bỏ quên từ nãy đến giờ.

Cửa phòng tắm mở ra, Tuyết Nhi cất giọng ngọt ngào:

- Ơ... nãy giờ tóc anh vẫn chưa khô à?

- Ơ... sắp... sắp khô rồi...

- Hi hi... hay nãy giờ nhìn trộm em nên quên lau đầu đấy?

- Ơ... anh... anh không...

Bị nói trúng nên Phong càng lúng túng, chỉ dám lí nhí chối bỏ, sợ cô bé lại nổi giận thì khổ. Nào ngờ, Tuyết Nhi cười thật tươi rồi nói tiếp:

- Hi hi... em có bảo là không cho anh nhìn đâu, lúc nãy anh tắm em cũng nhìn rồi, chả thấy gì hết. Hi hi... nào, anh xem em mặc đồ này có đẹp không?

Nghe vậy, Phong liền ngẩng mặt lên, đến giờ anh mới dám nhìn thẳng cô bé. Đập vào mắt anh là một hình ảnh cực kỳ nóng bỏng, mảnh áo bé xíu mà Tuyết Nhi mặc đang phơi bày trọn vẹn chiếc cổ trắng ngần, bờ vai mảnh khảnh và hơn một nửa khuôn ngực căng tròn, thân áo bên dưới phần cúp ngực thì mỏng manh như lớp vải mùn, có thể dễ dàng nhìn xuyên qua để ngắm nghía bờ eo con kiến, cái bụng phẳng lì điểm xuyến bởi lỗ rốn nhỏ xinh. Bên dưới, chiếc váy mỏng manh càng bạo dạn hơn khi nó chỉ vừa phủ qua mông, phía trước là 2 tầng váy ren cách điệu xếp chồng lên nhau, khoảng trống giữa chúng khoe trọn vẹn cặp đùi nõn nà, trắng muốt, có vẻ như nhiệm vụ của chiếc váy là chỉ hờ hững che đi đôi chút khu vườn địa đàng huyền bí bên trong.

Tuyết Nhi có chút ngại ngùng nhưng cũng thích thú khi Phong cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn, cô cũng để mặc cho ánh mắt ấy như tia X-quang quét hết từng ngõ ngách trên cơ thể. Được thêm một lúc, cô nhẹ nhàng lên tiếng:

- Này... anh nhìn hơi kỹ rồi đấy, thế nào, chưa trả lời em là có đẹp không nè?

- Có... đẹp... đẹp lắm...

- Hi hi... được rồi, tạm tha cho anh đấy. Anh lau khô đầu nhanh đi rồi xuống xem mẹ có cần giúp gì không, em trang điểm lại một chút.

- Ừm... anh biết rồi.

Phong nói rồi hì hục lau khô mái tóc khiến cô bé cười khúc khích. Chừng phút sau thì Phong vội vã rời phòng, khép lại cánh cửa sau lưng, không còn ngửi thấy mùi hương dịu ngọt của căn phòng thiếu nữ làm cho anh có phần tỉnh táo hơn. Phong hít thở một hơi thật sâu rồi đi nhanh xuống cầu thang, hướng về phòng bếp.

- Dạ, chào cô... cần con phụ giúp gì không ạ?

- A... Phong tắm xong rồi hả con? À... cô xong hết việc rồi, đang rửa nốt mấy món đồ làm bếp thôi, con cứ ngồi chơi, không cần làm gì đâu.

- Dạ... để con rửa phụ với ạ, con ngồi không chán lắm.

- Thôi, con mới tắm xong đừng để bẩn người.

- Dạ... không sao đâu cô, con ở nhà cũng làm suốt mà.

- Hi hi... xem nào... à, vậy con giúp cô sắp mấy món kia lên kệ trên cao đi, cô với không tới, phải bắc ghế lên... hihi...

- Dạ, cô để con

Phong nói rồi bước vào trong gian bếp, nhanh nhẹn cất những món đồ theo chỉ dẫn vào kệ bếp. Tuyết Nhung đứng sát một bên, chỉ đạo thì ít mà nhìn ngắm cơ thể lực lưỡng của chàng thanh niên thì nhiều, chiếc lưỡi bé xinh của cô cứ vô thức liếʍ quanh bờ môi hồm thắm. Một lúc sau thì công việc trong bếp cũng xong, vừa lúc đó thì có giọng của Tuyết Nhi từ trên lầu vọng xuống:

- Mẹ ơi, mẹ với anh Phong ra mở cửa để người ta giao đồ tới ạ.

- Ừ. - Tuyết Nhung trả lời con gái

Thêm chừng 10 phút thì trên chiếc sofa đã chất đầy những túi quần áo, còn chiếc bánh thì đã được đặt trang trọng trên bàn tiệc. Phong ngượng ngùng nhìn đống túi xách vì toàn bộ chúng là đồ mà Tuyết Nhi mua cho anh.

- Dạ... con... cái này... Tuyết Nhi mua... con cũng không biết sao lại nhiều vậy... - Phong ấp úng, ái ngại giải thích.

Tuyết Nhung nhìn anh bằng đôi mắt tràn đầy tình cảm, nhẹ nhàng cười nói:

- Hi hi... có gì đâu mà nhiều... con mặc mấy đồ này hợp lắm, nên cứ để mà mặc từ từ, nhiêu đây cô còn thấy ít đấy, chắc tại hai đứa không có thời gian.

- Dạ... nhiều lắm rồi ạ, chắc phải bằng toàn bộ áo quần của con ở đây và dưới quê cộng lại rồi. Con... thật sự, con ngại lắm, không dám nhận đâu ạ. Con không dám nói với Tuyết Nhi, sợ cô ấy lại giận.

- Hi hi... thế con không sợ cô giận à?

- Ơ... dạ, con... con...

- Hi hi... cô nói đùa đấy, không sao đâu, con bé quý con nên mua vài thứ cho con cũng là bình thường, con đã giúp nó hoàn thành căn phòng vừa ý nên mấy thứ này chẳng là gì cả, con đừng ngại gì hết.

- Dạ...

- Thôi được rồi, à, con theo cô mang đồ lên phòng cô cất tạm đi, đợi con bé kia trang điểm chải chuốt chắc còn lâu đấy.

Phong lại vâng dạ rồi lúi húi tay xách nách mang đống đồ của mình nối gót theo người phụ nữ xinh đẹp. Bước trên cầu thang, đôi mông núng nính cứ mãi dập dìu phía trước làm con quỷ dâm dục trong người anh lại rục rịch đòi thức tỉnh. Cũng may đoạn đường không quá xa, thoáng chốc cả hai đã đứng trước cửa phòng. Tầng 1 này rất rộng, chỉ có 2 căn phòng chia đều suốt 2 dãy hành lang, ngăn cách nhau bởi khoảng không rộng lớn của chiếc cầu thang bằng đá sang trọng.

Tuyết Nhung mở cửa, lại một mùi hương nồng nàn toả ra, có phần ngọt ngào, quyến rũ hơn hương vị tươi mát, nhẹ nhàng của phòng cô con gái. Người phụ nữ xinh đẹp tiến vào, bật công tắc trên tường, căn phòng lập tức được phủ lấy ánh sáng dịu dàng từ chiếc đèn chùm xa hoa trên trần nhà. Bước vào bên trong thì Phong thấy bố trí cũng tương tự như phòng của Tuyết Nhi, chỉ khác chăng là ít kệ quần áo hơn một chút mà thay vào đó là các kệ sách và bàn làm việc gần bên cửa sổ.

- Con để đồ vào trong này đi, đừng sợ, cô không ăn thịt con đâu... hi hi...

- Dạ... con xin phép...

Phong chầm chậm bước vào rồi đặt đồ vào góc phòng mà Tuyết Nhung vừa chỉ, cẩn thận sắp xếp các túi cho ngăn nắp. Khi anh quay người lại, Tuyết Nhung đã cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài, lần nữa khoe ra cơ thể nõn nà dưới lớp váy ngủ mỏng manh mà nó được chiêm ngưỡng ban trưa. Cô đang đứng lựa chọn trang phục trước hàng tủ kính, bất chợt Phong nhớ lại những lời của cô gái trẻ phòng bên, thế là anh quay ngoắt sang nhìn vào vách kính căn phòng tắm và sự thật quả đúng y như thế. Phong bắt đầu mường tượng ra những hình ảnh nóng bỏng với cơ thể của người đàn bà trước mặt, con cặ© trong quần đã cương cứng tự lúc nào.

Như có trực giác mách bảo có người đang săm soi cơ thể, Tuyết Nhung liền quay sang, thấy chàng trai đang say đắm nhìn mình, cô mỉm cười nhưng cũng không nói gì, tiếp tục lựa chọn quần áo. Bất chợt, như sực nhớ ra điều gì đó, cô lại quay sang đánh thức chàng thanh niên khỏi cơn mê đắm:

- Phong này... Phong...

- Ơ... dạ, con đây ạ...

- Hì hì... nhìn gì mà chăm chú thế - Tuyết Nhung giả đò trêu ghẹo, rồi không cần Phong trả lời, nàng lại nói tiếp - À, cái máy tính của cô mấy hôm nay nó giở chứng, mấy tài liệu cô lưu trước đây đều không mở ra được, con xem giúp cô nhé.

- Dạ... cô mở máy đi để con xem thử.

Tuyết Nhung mở máy, bấm vào một tập tin bị lỗi rồi nhường ghế cho Phong xử lý. Khi làm việc, Phong như một con người hoàn toàn khác, anh thử qua một loạt phương pháp rồi nhanh chóng xác định nguồn gốc lỗi do đâu. Chỉ mất chừng 5 phút đồng hồ, Phong đã hoàn thành, mọi file cùng loại đều được mở lên trơn tru. Anh quay sang định báo cáo với Tuyết Nhung thì cùng lúc đó tiếng kéo cửa phòng tắm đã vang lên, âm thanh ấy như tiếng gọi từ nơi thiên đường bởi Phong biết chỉ vài giây nữa thôi, một khung cảnh thần tiên sẽ xuất hiện.

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc