Chung Chồng

Chương 6: Phòng tắm vách kính

Trước Sau

break

- Thưa mẹ con mới về... Ai ui, mệt chết đi được...

Tuyết Nhi vừa về đến đã sà vào chiếc ghế sofa êm ái mà than thở với người mẹ yêu dấu. Tuyết Nhung vẫn đang bận bịu với việc bếp núc nên cũng không quay lại mà chỉ nói vọng ra:

- Được đi chơi thích thế còn than mệt, mẹ quần quật chiều giờ còn chưa lên tiếng đây này.

- Hứ... mẹ không biết đâu, đi mua sắm với cái ông cù lần đó mệt lắm, toàn con phải dắt đi như dắt trẻ ấy

- Hi hi... - Tuyết Nhung phì cười - thì chắc thằng bé chưa vào những nơi như thế bao giờ, thế nó có chọn được đồ gì không?

- Hừm... để ảnh chọn thì chắc đến sáng mai mất, con phải tự quyết định luôn mới nhanh về được.

- Hi hi... thế có mua đủ đồ cho người ta không?

- Dạ, cũng được một ít à, con thấy ảnh toàn mặc mấy bộ đồ cũ rích, sau này chắc phải mua thêm nhiều một chút.

- Chà... đã ra dáng vợ hiền rồi nhỉ, biết người ta có thích mình không? hi hi...

- Mẹ này, mẹ nói gì thế, con mua chút đồ để cảm ơn người ta lắp cái phòng cho mình thôi mà.

- Hi hi... thôi đi cô nương, cô thở ra là tui biết cô nghĩ gì rồi. Chút nữa để mẹ hỏi xem ý người ta thế nào cho nhé... hi hi...

- Ơ kìa mẹ, đừng mà... con xấu hổ chết mất - Tuyết Nhi vội vàng phản đối, gương mặt ửng hồng.

Người mẹ trẻ định tiếp tục trêu đùa con gái thì đã nghe thấy tiếng bước chân của Phong ngoài cửa. Anh vừa bước vào trong, đang quay sang định thưa gởi thì đôi mắt đã được chiêu đãi một màn đặc sắc. Tuyết Nhi vẫn đang vô tư nằm dài trên sofa, chiếc váy ngắn cũn không đủ để che đậy không gian huyền bí giữa đôi chân dài thon thả, nơi ấy một vùng trắng tinh khôi nổi bật dưới lớp quần tất đen bóng đang phơi bày rõ mồn một.

Thấy Phong mãi không lên tiếng, Tuyết Nhi hơi ngẩng đầu dậy quan sát. Rất nhanh cô bé nhận ra ánh mắt của Phong đang hướng vào đâu. Ngay lập tức, gương mặt cô đỏ bừng như ánh mặt trời ban trưa, vội vàng ngồi bật dậy, xấu hổ cúi gằm mặt như đang tìm kiếm một cái lỗ trên mặt đất để chui xuống.

Phong cũng bừng tỉnh mà trở về thực tại, anh vội vàng lên tiếng:

- Dạ, con chào cô, con mới về ạ.

- Ừm... chào con, đi có mệt lắm không? - Tuyết Nhung lịch sự quay lại chào hỏi, lúc này cô đã mặc lại chiếc áo khoác lúc trưa, phía trước vẫn là cái tạp dề thắt chặt nơi eo để những đường cong hiện lên rõ nét.

Đôi mắt đẹp của Tuyết Nhung bừng sáng lên khi thấy Phong trong bộ đồ Tây lịch lãm. Cô cứ thế ngẩn ngơ ngắm nhìn một lúc lâu mới lên tiếng:

- Chà... bộ đồ cũng vừa vặn nhỉ, trông cháu đẹp trai hẳn ra... hi hi... chỉ là cái quần hình như chưa đúng cho lắm, phải đặt may mới đẹp.

Phong hơi ngạc nhiên bởi nhận xét của hai mẹ con giống nhau như đúc dù cho anh chẳng thể hiểu nổi cái quần này có chỗ nào không vừa vặn như lời họ nói.

- Dạ... con cảm ơn cô... thế này là đẹp lắm rồi ạ, từ nhỏ tới lớn con chưa bao giờ được mặc đồ đẹp như thế này.

- Hi hi... do dáng con chuẩn nên lên đồ mới đẹp được, không khéo sau này hãng người ta phải mời con đi làm người mẫu đấy... hi hi...

- Hì hì... cô cứ chọc con... Da, cô cần con phụ gì không ạ?

- Thôi thôi, không cần đâu, cô làm gần xong rồi. Con lên tắm rửa rồi thay đồ mặc nhà cho thoải mái. À, lúc nãy hai đứa có mua đồ ở nhà cho con không?

- Dạ có... Tuyết Nhi mua nhiều lắm ạ, con...

- Ừm, vậy được rồi, thế lên tắm rửa thay đồ đi. Tuyết Nhi con dẫn Phong đi chứ chắc nó không biết phòng nào đâu.

- Dạ. - Tuyết Nhi khẽ lên tiếng, cô bé vẫn khép nép trên ghế, mặt cúi gằm xấu hổ.

Rồi Tuyết Nhi hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan sự ngượng ngập, ngẩng lên đối mặt với Phong. Cô bé làm điệu bộ nhăn nhó, tay giơ nắm đấm hết sức đáng yêu. Gương mặt tuy vẫn còn đỏ lựng nhưng Tuyết Nhi đã lấy lại sự hoạt bát của mình, cô lại tíu tít dắt tay Phong đi lên cầu thang. Đến tầng 1, cả hai rẽ phải sang căn phòng đầu dãy, thấy vậy Phong liền thắc mắc:

- Ủa, trên phòng stream cũng có nhà vệ sinh, anh lên ấy tắm qua cũng được mà?

- Trên ấy làm gì có dầu gội và sữa tắm, anh định chỉ xối nước lên người à, khiếp, ở dơ thế?

- Ơ, thì em cho anh mượn dùng tạm rồi anh mang xuống trả.

- Thôi, không cần đâu, anh vào phòng em tắm cho lẹ.

Nói chưa xong câu chuyện thì Tuyết Nhi đã mở toang cánh cửa phòng, một mùi hương dịu nhẹ lập tức lan tỏa ra ngoài. Dù còn đang lưỡng lự nhưng Phong vẫn không thể kìm hãm sự tò mò, đưa mắt nhìn vào bên trong căn phòng, một không gian tràn ngập màu hồng hiện ra sau cánh cửa. Nhìn sơ thì diện tích căn phòng này gần gấp đôi phòng stream tầng trên, điều đặc biệt là cả một vách tường dài đều là tủ kính được treo đầy các loại áo quần, váy đầm đủ loại.

Tuyết Nhi kéo mạnh tay Phong khiến anh loạng choạng suýt ngã, khi đứng vững lại thì đã ở trong phòng. Ngồi trên chiếc giường êm ái, Phong lần nữa tròn xoe mắt với bộ sưu tập thời trang của cô bé, trong đầu lại xuất hiện thêm vô vàn câu hỏi: mỗi ngày cô bé mất bao nhiêu thời gian để chọn áo quần, sao có nhiều cái nhìn chẳng khác nhau gì cả mà lại nhiều đến thế, giặt ủi hết đống này thì tốn bao nhiêu thời gian,...

- Hi hi... anh thấy phòng em thế nào?

- Ơ... anh... anh thấy thơm lắm...

- Hi hi... anh này, người ta hỏi trông nó thế nào, anh lại bảo là thơm lắm, chẳng ăn nhập gì cả.

- Ờ... thì... đẹp và ngăn nắp nữa. Chỉ là... nhiều... nhiều áo quần quá...

- Nhiều á? em còn đang thấy chưa đủ đồ để mặc á, với mấy đồ này là em thường hay mặc để đi đây đó đơn giản hoặc đi học. Mấy đồ dự tiệc thì đang để chung với kho đồ của mẹ á.

- Hả... - Phong lại thảng thốt.

Hì hì... thôi, anh vào tắm đi, em có mang đồ lên rồi đây, ở nhà anh mặc đồ ngắn cho thoải mái nhé... Coi nào... ừm... cái này, cái này... với... - đột nhiên mặt cô bé lại ửng hồng, rồi cô mang ra cả một hộp gì đó đặt bên cạnh, ấp úng - với... cái này anh tự lấy đi...

Phong tiến lại gần hơn, nhìn vào cái hộp Tuyết Nhi vừa mang ra thì phì cười. Hoá ra là hộp đựng qυầи ɭóŧ của anh. Phong bóc ra một cái rồi cẩn thận nhét hộp lại vào túi giấy. Xong xuôi, anh nhìn quanh quất rồi cất tiếng hỏi:

- Thế... thế... phòng tắm ở đâu em nhỉ?

Tuyết Nhi cười rồi đưa tay chỉ về phía sau lưng chàng trai, Phong quay lại thì thấy cả một vách tường được làm bằng kính mờ mờ ảo ảo. Do căn phòng quá nhiều tủ kính nên nãy giờ anh mới để ý đến nó, thế nhưng lại xuất hiện điều khiến anh lưỡng lự: cái vách kính này có phải là không đủ mờ hay không, vì Phong còn đang nhìn thấy được những vật dụng được bài trí bên trong dù không sắc nét.

- Cái... cái vách hình như nó chỉ hơi mờ mờ thôi hả em? - Phong ấp úng dò hỏi

- Hả... ừ nhỉ... ở nhà có 2 mẹ con quanh quẩn nên em cũng chẳng để ý. Mà nó mờ mờ mà, không sao đâu. Gớm, ai mà thèm nhìn... phòng mẹ em vách nó còn trong hơn ấy, em nhìn mẹ suốt... hi hi...

- Nhưng.. nhưng mà...

- Haizz... em nói không sao mà, em còn chưa trị tội anh lúc nãy dám nhìn lén em đấy.

- Ơ... anh... anh xin lỗi, anh không cố ý... anh không thấy gì hết...

- Hứ... còn bảo không thấy... chết này, chết này... nước miếng chảy ra miệng rồi còn bảo không thấy... hứ... chết này... - Tuyết Nhi tức giận lao vào ngắt nhéo khiến Phong la oai oái.

- Anh... anh xin lỗi... ai ui... lần sau anh không dám nữa...

- Hừ... còn lần sau à... hừ... chết này... - mặt cô bé lại ửng đỏ không biết lần thứ mấy trong ngày, không biết lần này là vì tức giận hay xấu hổ.

Được một lúc, Tuyết Nhi thở phì phò, ngồi phịch xuống giường. Phong nhận cơ hội vội chạy vào phòng tắm, chẳng còn để tâm đến chuyện cái vách kính kia. Giây lát sau, tiếng nước chảy từ vòi sen vọng ra, Tuyết Nhi vô thức nhìn về phòng tắm. Đúng như Phong nghĩ, vốn dĩ cái vách kính này chẳng có tác dụng che mờ là mấy, dáng người vạm vỡ của Phong vẫn được khắc họa vào đôi mắt thơ ngây của Tuyết Nhi tương đối rõ nét, còn may là phần kính bên dưới ngày càng mờ đục đã che đi những vùng nhạy cảm. Dù vậy, những động tác tắm gội mạnh mẽ, nam tính của Phong cũng in sâu vào tâm trí của cô. Đến lượt miệng lưỡi Tuyết Nhi trở nên khô khốc, còn phía dưới lớp váy thì ngứa ngáy, ẩm ướt vô cùng. Cô khát khao được nhìn thấy toàn bộ cơ thể trước mặt, được chiêm ngưỡng hình dáng, kích cỡ thứ quý giá nhất của người đàn ông.

Mãi cho đến khi giọng nói có phần hốt hoảng của Phong thốt lên, cô mới bừng tỉnh, vội rút bàn tay đã vô thức luồn vào dưới váy mình tự lúc nào.

- Tuyết Nhi ơi... em còn ở bên ngoài không?

Cô bé lao nhanh đến bên tủ quần áo, giả vờ như đang chăm chú chọn lựa, rồi mới cất giọng trả lời:

- Em đây.

- Anh... anh quên là không có khăn lau... em có dư cái nào không?

- À... em quên mất, anh đợi em một chút.

Tuyết Nhi nhanh nhẹn đến một chiếc tủ khác, cúi xuống mở hộc tủ bên dưới, lấy ra một chiếc khăn mềm mịn, trắng tinh. Cô tranh thủ dùng một chiếc khăn khác lau sạch bàn tay có phần ẩm ướt, nhớp nháp của mình rồi mới tiến đến cửa phòng tắm.

- Khăn đây... anh ra lấy nè...

- Ừm... em mở cửa quẳng đại vào trong cho anh đi, anh đang xoa xà bông.

Con tim bé bỏng của Tuyết Nhi bỗng tăng nhanh nhịp đập, vì cô nhìn qua thì thấy đúng là Phong đang thoa xà bông khắp người, mắt nhắm nghiền. Tuyết Nhi biết đây là cơ hội để cô thoả lòng hiếu kỳ nãy giờ. Thế là cô lách hẳn người mình vào bên trong phòng, một cảnh tượng khiến cô phải bưng tay giữ chặt miệng mình để không thốt lên vì hoảng hốt.

Chính giữa đôi chân săn chắc, to bè của Phong là một khúc thịt dài ngoằng, lủng lẳng vì chưa cương cứng, bìu dái săn chắc, to như đang chứa 2 quả trứng gà ta bên trong. Tuyết Nhi đã 19 tuổi nên những kiến thức và phim ảnh về tìиɧ ɖu͙© nàng cũng đã xem qua, nàng biết cái thứ trước mắt mình chắc chắn thuộc hàng nɠɵạı cỡ như những bộ phim Âu Mỹ.

Nghĩ đến hình ảnh con cặ© kia cương cứng hết cỡ đong đưa trước mặt, dâʍ ŧᏂủy̠ Tuyết Nhi lại ứa ra bên dưới, cô biết chắc qυầи ɭóŧ mình đã thấm đẫm nước nhờn, thậm chí nó còn đang lăn dài vài giọt trên bắp đùi non mềm. Cô không dám nấn ná thêm nữa, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đóng lại cánh cửa rồi mới dám hổn hển thở ra từng hơi nặng nhọc.

Đôi mắt Tuyết Nhi dần trở nên kiên định, cô bé đã có lựa chọn cho bản thân mình, quyết định đã làm cuộc đời cô ngập tràn trong những nỗi đau và cả muôn vàn sung sướиɠ.

break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc