Đôi bạn trẻ tay trong tay dắt díu nhau bước xuống cầu thang, cả hai thích thú cảm nhận hơi ấm truyền qua lòng bàn tay, tận hưởng sự mềm mại và rắn rỏi của nhau. Gần xuống đại sảnh, Phong định buông tay thì Tuyết Nhi đã giữ chặt, cứ thế bước đến trước mặt người mẹ xinh đẹp như một sự khẳng định.
Tuyết Nhung dễ dàng nhận ra điều con gái muốn nói, cô chỉ mỉm cười hài lòng rồi bảo hai đứa đi sớm về sớm còn ăn tiệc. Nói rồi cô quay lưng vào gian bếp của mình, đôi mắt có hơi chút đượm buồn mà chính cô cũng chẳng hiểu vì sao.
Còn đôi trẻ thì cứ vô tư, tíu tít nói cười cho đến khi tiếng xe khuất xa rồi tắt hẳn. Tuyết Nhung bất chợt thở dài, lắc đầu xua tan những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng, tập trung vào việc nấu nướng còn dang dở.
Phong cầm lái chiếc tay ga đời mới, cẩn thận điều khiển hoà vào dòng xe cộ tấp nập, phía sau, Tuyết Nhi ngồi một bên vòng tay ôm lấy anh, không chút ngần ngại ép chặt bầu ngực non mềm vào tấm lưng vạm vỡ. Phong chưa bao giờ cảm thấy đê mê và sung sướиɠ đến thế, phải biết rằng sau lưng anh là thiên thần mà bao người mơ ước, dù chưa chính thức sở hữu nhưng chỉ cần như vậy là Phong đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Chiếc xe đi vào một trung tâm thương mại sầm uất của tòa nhà chọc trời bên bờ sông Sài Gòn. Gởi xe dưới hầm rồi cả hai tay trong tay bước vào thang máy. Tuyết Nhi nhanh nhẹn chọn tầng, có vẻ cô bé đã quen với việc mua sắm ở nơi xa hoa này. "Ting..." cửa thang máy vừa mở, ánh đèn sáng chói của khu thời trang ập vào mắt khiến không gian càng thêm sang trọng.
Tuyết Nhi kéo tay Phong đi qua vài cửa hàng rồi dừng ở một thương hiệu âu phục nổi tiếng. Phong nhìn qua thì thấy nơi này cũng không quá nhiều đồ đạc, trưng bày cũng hết sức giản đơn. Ngoài một vài ma nơ canh mặc áo vest phía trước thì bên trong chỉ có 3 sào đồ: một treo áo sơ mi đủ màu sắc, một hàng kệ nhỏ chính giữa là các loại cà vạt, nơ, dây nịt và ví, phía sau là sào quần tây, hàng trong cùng thì là những áo vest phẳng phiu, không hề tìm thấy một nếp nhăn nào trên đó.
Đối với cái nhìn của Phong hiện giờ thì những món đồ này chẳng khác là mấy so với các sạp ngoài chợ Lớn, có chăng là đèn đóm và mọi thứ đều tươm tất và sạch sẽ hơn một chút mà thôi. Còn đang ngắm nghía thì Tuyết Nhi đã bưng một chồng đầy ắp các loại sơ mi đến bên cạnh, cô nhẹ nhàng nói:
- Này, anh vào thử đi, em nghĩ mấy size này là vừa với anh đấy.
- Ơ... thử thì lấy 1 cái được rồi, sao em lấy nhiều thế, mất công người ta sắp lại.
- Ơ... thì mình mua thì phải thử chứ, không nói nữa, anh vào thử nhanh còn đi lấy bánh nè. Thử xong cái nào thì bước ra để em xem có đẹp không nhé.
Đã biết tính cô bé nên Phong cũng không ý kiến gì nhiều, trong lòng anh nghĩ cứ thử vài bộ thấy đẹp thì mua đại một cái là xong, cùng lắm thì phiền mấy người nhân viên một chút. Thế rồi anh cũng khệ nệ bưng bê đồ đạc đến bên phòng thử, Tuyết Nhi lại bảo anh để chồng áo bên ngoài cho đỡ vướng, cô đưa cái nào thì anh thử cái ấy.
Phong cũng không ý kiến gì thêm, sau vài phút trong phòng thử đồ, Phong bước ra ngoài. Chiếc áo sơ mi hàng hiệu vô cùng vừa vặn, làm nổi bật lên những đường nét nam tính, khỏe khoắn của chàng sinh viên. Phong nhướng mắt nhìn Tuyết Nhi thăm dò thì thấy cô bé khẽ gật gù, ánh mắt có chút si mê càng làm anh thêm tự tin. Anh mạnh dạn hơn, hỏi ý cô bé:
- Em thấy thế nào, anh mặc có vừa vặn không?
- Ừm... tàm tạm, thử thêm một cái nhé... xem nào... ừm... cái này...
Tuyết Nhi chọn ra một chiếc sơ mi khác đưa cho Phong, anh chàng nhìn qua thì hơi khẽ chau mày bởi dường như cái này so với cái anh vừa thử chẳng khác gì nhau. Tính đưa ra ý kiến thì Phong lại bắt gặp cái trừng mắt của cô bé, thế là đành tiu nghỉu quay vào thử nốt, trong lòng vẫn đinh ninh là nếu cô không thấy gì khác biệt thì sẽ ngừng lại mà thôi.
Nào ngờ, sự việc cứ lập đi lập lại hết lần này đến lần khác. Bây giờ đã là chiếc áo thứ 10 mà Phong thử, cũng là chiếc sau cùng trong xấp đồ mà Tuyết Nhi mang ra. Anh vẫn chưa nhận thấy điều gì khác biệt giữa chúng ngoài màu sắc có đôi lúc đổi mới. Thôi thì tốn thêm vài phút thử đồ, Phong cũng quyết định chiều lòng người đẹp. Vừa bước ra ngoài thì Phong đã thấy xung quanh cô bé có thêm 3 chiếc quần tây và một đống phụ kiện đi kèm.
Công tác thử đồ lại tiếp diễn, lần này trên người anh đã đủ một bộ tây phục ngoại trừ áo vest bên ngoài. Những món trang phục danh tiếng càng làm tăng thêm sự lịch lãm của chàng sinh viên. Tính ra từ lúc bước vào cửa hàng đến giờ đã hơn 1 tiếng đồng hồ với biết bao lần thử, Phong ngại ngùng nhìn xung quanh thì thấy các bạn nhân viên vẫn luôn giữ nụ cười niềm nở trên gương mặt khiến anh không khỏi thán phục. Sau cùng, Tuyết Nhi chọn lại một bộ áo quần rồi bảo Phong vào thay ra lần cuối. Khi anh bước ra thì thấy cô bé đã đứng chờ ở cửa, xung quanh cô là gần chục cái túi xách được xếp ngay ngắn. Thấy Phong còn ngơ ngác thì Tuyết Nhi lên tiếng:
- Đi thôi anh, đồ này để đó, chút nữa mình quay lại lấy.
- Ơ... đồ... đồ nào... mấy giỏ này hả... em... em... mua cái gì mà nhiều vậy?
- Thì mấy món nãy giờ anh thử, em thấy cũng hợp nên mua hết rồi, có bỏ lại 2 cái quần tây thôi, cái anh đang mặc là mua đỡ, sau này phải đo lại đàng hoàng rồi đặt may mới đẹp.
- Hả... - Phong há hốc mồm, số quần áo này chắc là bằng tổng số đồ của anh ở phòng trọ và dưới quê cộng lại.
- Hả cái gì? Đi thôi, còn mua đồ mặc nhà cho anh nữa.
- Hả...
Thấy Phong cứ ngẩn người mà há hốc miệng, Tuyết Nhi bực bội bước vào kéo tay anh chàng đi tiếp khiến cho mấy bạn nhân viên cũng phải che miệng cười khúc khích. Phong vẫn chưa hết bàng hoàng thì cả hai đã ở trong một cửa hàng khác, lần này mọi việc có vẻ nhanh hơn vì đồ mặc nhà cũng dễ lựa chọn. Cửa hàng với thương hiệu này thì Phong nhận biết bởi đã thấy qua cái logo hình con báo đen ngòm khi xem mấy trận bóng đá dịp cuối tuần. Bước ra khỏi cửa hàng thì Phong đã phải xách theo cũng gần chục túi xách với đầy quần áo và cả... qυầи ɭóŧ bên trong.
Cả hai đi theo con đường cũ, ghé qua cửa hiệu Âu Phục.Tuyết Nhi ra hiệu cho Phong đặt hết đống túi xách xuống, chỉ giữ lại một túi mà cô đã cẩn thận làm dấu. Cô bé bước vào trong quầy, nói gì đó rồi viết ra giấy vài dòng, xong xuôi, cô cặp lấy cánh tay lực lưỡng của Phong kéo đi. Phong lúc này lại trở thành một cỗ máy mặc cho cô bé điều khiển, muôn vàn câu hỏi được đặt ra trong đầu anh như: mua nhiều vậy sao mà mặc hết, đống đó hết bao nhiêu tiền, sao lại để lại trong cửa tiệm và cả... bộ quần áo cũ mình mặc lúc chiều giờ nó ở đâu rồi?
Thế nhưng anh nào có câu trả lời, bởi lẽ cũng chẳng biết hỏi từ đâu, chỉ thấy lần nữa cửa thang máy mở ra, mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi. Tuyết Nhi kéo anh về một hướng đang toả ra mùi hương béo ngậy của bơ và sữa. Dừng lại trước một cửa hàng toàn tiếng Pháp, bên trong có một vài đầu bếp với chiếc nón dài thượt trên đầu, Tuyết Nhi nói vài câu với nhân viên tiếp tân. Cô bé xinh xắn trong trang phục nông dân phương Tây kiểm tra một chút rồi mời đôi bạn trẻ vào bên trong. Càng bước vào thì hương thơm của bánh mới ra lò càng ngào ngạt. Dừng lại ở chiếc bàn đang có 2 đầu bếp cặm cụi hoàn thành những công đoạn sau cùng, đợi thêm vài phút thì gương mặt Tuyết Nhi rạng rỡ hẳn lên khi chiếc bánh được hoàn thiện. Cô nói vài câu tiếng Anh ngợi khen hai người đầu bếp rồi hài lòng quay ra bên ngoài. Tuyết Nhi đưa chiếc thẻ của mình cho cô tiếp tân, sau vài ȶᏂασ tác thì cô ta tươi cười trả lại và báo rằng chiếc bánh sẽ được giao đi ngay lập tức.
Bước ra cửa tiệm, Tuyết Nhi lại dính sát vào Phong, vui vẻ reo lên:
- Yeah... thế là xong... bây giờ về thôi, mùi bánh làm em đói lắm rồi.
Thấy sự hồn nhiên, vui tươi của cô bé, Phong cũng phì cười, tạm quên luôn những thắc mắc vẫn còn quanh quẩn trong đầu, dặn lòng cố gắng cho cô bé một buổi tiệc sinh nhật thật vui còn những thứ khác cứ từ từ rồi tính.