"Ưm... ưm... " - Tuyết Nhi vươn vai sau giấc ngủ ngon lành, chẳng hề hay biết gì về những giờ phút mập mờ của mẹ mình và anh bạn khóa trên. Đôi mắt vẫn còn đờ đẫn sau giấc ngủ đang nhìn quanh quất khắp không gian có phần lạ lẫm của căn phòng mới, rồi chợt bừng sáng khi bắt gặp hình ảnh đang cặm cụi của chàng trai trong mộng.
- Ưm... em... em ngủ bao lâu rồi, mấy giờ rồi anh nhỉ? - Tuyết Nhung cất giọng còn ngái ngủ, có đôi chút sự nũng nịu hỏi Phong.
- Mới ba giờ chiều, em ngủ được gần 2 tiếng đấy.
- Ưm... em ngủ say thế cơ à? có lợi dụng, đụng chạm gì em không đấy? Hi hi...
- Ơ... anh chỉ lo làm việc thôi, lúc nãy mẹ em có lên, còn đắp áo cho em đấy.
- Xì... chọc anh thôi, không cần hỏi cũng biết... đồ cù lần... hí hí...
- Ơ... anh...
- Ơ cái gì chứ? mà anh đã làm xong chưa, có mệt lắm không, anh cũng nghỉ ngơi một chút đi.
- Anh làm xong rồi, đang kiểm tra lại mọi thứ, có vẻ là ổn cả rồi.
- Hì hì... anh giỏi thật đấy, em biết là không nhờ sai người mà. Xong rồi thì anh đi nghỉ ngơi một chút đi, rồi tắm rửa, ăn cơm với mừng sinh nhật với em.
- Ơ... anh không có mang đồ... hay là... hay là...
- Lại đòi về chứ gì... hứ... bộ em ăn thịt anh hay sao mà cứ đòi về mãi, bộ không ở chơi mừng sinh nhật em được à?
Gương mặt cô bé bắt đầu chuyển sang mếu máo như sắp bật khóc, thấy vậy Phong vội hốt hoảng, đứng bật dậy khỏi ghế vừa xua tay vừa nói:
- Không... không... anh không về... không về... đừng khóc... mẹ em thấy lại bảo anh ăn hiếp em bây giờ...
Tuyết Nhi lập tức đổi sang một gương mặt tươi vui, cứ như một diễn viên chuyên nghiệp. Cô bước chầm chậm, hai tay bắt sau lưng, điệu bộ hết sức đáng yêu, đến bên cạnh anh, cô nhẹ nhàng nói:
- Thế có phải ngoan không... hì hì... đồ của anh thì giờ mình đi mua nhé, sẵn chở em đi lấy bánh luôn.
- Ơ... anh... anh... có nhiều đồ ở nhà rồi. Hay để anh về thay nhé, rồi anh quay trở lại.
- Không... hôm nay anh phải ở suốt bên cạnh em. Quyết định vậy đi, đợi em chút em đi thay đồ rồi mình cùng đi nào.
Nói rồi không đợi Phong trả lời, Tuyết Nhi lao thẳng ra cửa rồi về phòng. Phong khẽ cười, lắc đầu trước sự hồn nhiên, năng động và chân thành của cô bé. Anh lặng lẽ ngồi lại vào máy, làm nốt các ȶᏂασ tác cuối cùng. Chừng 20 phút sau, tiếng bước chân khe khẽ lại vang lên ngoài cửa, Phong cũng vừa tắt máy tính, anh quay đầu nhìn sang thì đã thấy Tuyết Nhi trong bộ trang phục mới. Chiếc áo thun dài tay màu trắng tinh thật vừa vặn với cơ thể chuẩn người mẫu của cô bé, vừa đủ làm tôn thêm đường cong của người con gái xuân thì, bên dưới là chiếc váy đen chỉ dài đến nửa đùi, khoe trọn đôi chân dài miên man, thon thả được bó sát trong lớp tất lưới đen cực kỳ gợi cảm. Nhìn ngắm nét đẹp thanh xuân, rạng ngời của cô bé nhưng bất chợt Phong lại nảy lên sự so sánh với vóc dáng ma mị, đẫy đà mà anh được chiêm ngưỡng ban trưa. Mỗi vẻ đẹp mang lại cho anh cảm xúc khác nhau, nhưng tựu chung lại chúng đều rất hấp dẫn, mê hoặc một cách lạ kỳ.
Thấy Phong ngẩn ngơ, Tuyết Nhi cũng khẽ nhìn lại xem quần áo mình có mắc lỗi gì không. Rồi cô ngước lên dò hỏi:
- Anh Phong... anh nhìn gì mà ngơ ngác thế?
- Ơ... anh... - Phong hơi giật mình - anh xin lỗi, không có gì, tại em... em thật là xinh đẹp.
Tuyết Nhi đỏ bừng gương mặt, đây cũng là lần đầu tiên cô được Phong khen trực tiếp như thế. Chính Phong cũng không ngờ rằng mình có thể thốt ra được lời nói ấy, trước giờ, anh với Tuyết Nhi chỉ luôn xem nhau như bạn bè, bản thân Phong cũng luôn nhận thức rằng mình không được phép mơ mộng hay có ý đồ gì với cô bé, vì thế anh luôn dặn lòng xem Tuyết Nhi như một đứa em gái, thế đã là may mắn lắm rồi. Thế nhưng, có lẽ màn trình diễn nóng bỏng ban trưa đã đốt cháy bớt một phần xiềng xích của lý trí và vẫn còn âm ỉ, khiến Phong mất đi dần dần sự kiểm soát ngọn lửa du͙© vọиɠ trong lòng.
Thấy Tuyết Nhi cứ mãi cúi gầm mặt, không nói lời nào, Phong tưởng rằng lời nói của mình đã khiến cho cô bé tức giận, anh vội vàng giải thích:
- Em... em giận anh à... anh... anh xin lỗi, chỉ là anh lỡ miệng...
- Hả... thế là thực ra em không xinh đẹp à? - Tuyết Nhi trừng mắt với Phong, gương mặt vẫn còn ửng hồng vì có pha thêm chút tức tối.
- Ơ... không... không phải... anh... anh...
Phong cứ mãi ấp úng, không biết phải nói năng thế nào mới đúng. Tuyết Nhi hung dữ thêm một vài giây rồi 2 gò má cô phúng phính hẳn lên, không còn kìm nén nổi nụ cười rạng rỡ.
- Ha ha... trông anh kìa, khen con gái người ta mà không dám nhận, đúng là đồ cù lần... ha ha... thế em hỏi lại lần nữa, em có xinh không, nói thật lòng nhé?
- Có... có... em xinh lắm, em là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng thấy đến giờ phút này trong đời đấy.
- Hừm... tha cho anh đấy - Tuyết Nhi lại nở một nụ cười, lần này còn chứa chan niềm hạnh phúc.
Nói rồi, cô bước đến bên cạnh Phong, bất ngờ vòng tay ôm lấy cơ thể vững chãi của anh, ép sát tấm thân ngà ngọc bao người mơ ước của mình vào người tình. Phong khá cao nên với chân trần, Tuyết Nhi chỉ có thể tựa đầu vào bờ ngực vuông vức. Cô siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng thủ thỉ:
- Cảm ơn anh...
Chàng trai của chúng ta lúc này đã hoàn toàn hoá thân vào tựa đề một bản nhạc vàng nổi tiếng: "Linh hồn tượng đá"... Phong đơ cứng người, không dám động đậy dù chỉ một ly cơ thể mình dù rằng cảm giác đê mê khi cơ thể mềm mại của người con gái ép sát vào vẫn liên tục truyền về đầu não.
Bức tượng của chúng ta cứ thế đứng yên bất động, tưởng rằng nếu như Tuyết Nhi giữ mãi cái ôm này thì Phong sẽ thực sự biến mình thành đá. Có lẽ như cũng nhận ra điều kỳ quái, cô bé len lén liếc mắt lên gương mặt chàng trai, qua hơn 1 phút đồng hồ cô vẫn không thấy bất kỳ sự thay đổi nào trên đó. Hơi hoảng hốt, Tuyết Nhi nhẹ nhàng đưa ngang ngón tay của mình tiến dần đến mũi chàng trai, cô muốn thử xem anh có còn thở hay không?
Vừa thấy hơi nóng truyền vào ngón tay, cô mới nhẹ nhàng thở phào, rồi bất chợt cô đưa cánh tay ấy nhéo thật mạnh vào bên hông anh chàng tội nghiệp. Phong la oai oái, xuýt xoa nhưng cũng không dám đẩy cô bé ra mà cứ thế chịu trận. Tuyết Nhi vừa hành hạ vừa oán trách:
- Hứ... đúng là đồ cù lần... nhéo anh chết luôn... chết nè... chết nè...
- Ui... đau... đau anh quá... tha cho anh... ai ui... anh có làm gì đâu.. tha anh đi mà...
- Hứ... tha gì mà tha... nhéo cho anh hết cù lần... hứ... chết nè...
Tuyết Nhi gồng hết sức nhéo một cái sau cùng khiến Phong nhăn nhó hết mặt mũi rồi mới chịu buông tha. Vừa lúc này thì ngoài cầu thang vọng vào tiếng quở trách của Tuyết Nhung:
- Này, hai đứa còn ở đó đùa giỡn nữa à, không mau đi đi để trời tối mịt bây giờ.
- Dạ, tụi con xuống ngay, tại anh Phong ăn hiếp con...
- Hừ... Tui toàn nghe nó la đau mà thôi, con gái con lứa gì mà hung thế, sau này ai dám lấy cô.
- Hứ... mẹ toàn bên anh Phong thôi. Con không thèm...
- Dạ, tụi con giỡn một chút, con và Nhi đi ngay đây ạ, không có gì đâu cô. - Phong đỡ lời cho Tuyết Nhi không bị mẹ trách mắng.
Tuyết Nhung nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa. Trong phòng, Tuyết Nhi khẽ nở một nụ cười hài lòng, cô đưa bàn tay của mình ra muốn Phong nắm lấy rồi nói:
- Đi thôi.
Phong cũng hiểu ý nhưng vẫn còn e ngại, thấy vậy, Tuyết Nhi lại đưa tay còn lại làm động tác nhéo với nét mặt dữ tợn. Phong thở dài, chấp nhận nắm lấy bàn tay mềm mại của người con gái, giờ phút đôi tay chạm vào nhau khiến cả hai khẽ run lên, như có một dòng điện chạy ngang cơ thể, đánh dấu cho mối tình nồng thắm dù trải qua nhiều biến cố của đôi bạn trẻ đến mãi về sau.