Chỉ là Quan Tinh thôi mà, bọn họ cứ xem cậu như thể cậu muốn quấy sao trời thiên hạ đến nơi vậy.
Khương Sơn mạnh vung tay áo, gió lạnh chợt nổi. Chỗ cao đúng là dễ gây vạ.
Cậu “chậc" một tiếng rồi ngẩng đầu, trước tiên xem Bắc Đẩu thất tinh.
Người xưa lấy ngôi sao đầu tiên trong Bắc Đẩu thất tinh là "Tử Vi" làm tượng trưng cho Đế tinh. Nếu Tử Vi sáng ngời ổn định thì tỏ vẻ Đế tinh vững vàng, thiên hạ thái bình, mà nếu Tử Vi lập lòe không chừng, quang mang ảm đạm, liền biểu thị thiên hạ loạn lạc.
Đời trước, Khương Sơn xem cách nói này là mê tín dị đoan.
Đời này, lòng tin khoa học của cậu đã lung lay sắp đổ.
Rốt cuộc, hãy xem cái Tử Vi Đế tinh này đi... Nếu không phải ánh mắt của cậu mấy năm nay được luyện tập không tệ, cậu thật sự sắp nhìn không thấy nó luôn rồi.
Ngược lại, sao Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang phía sau lại sáng đến kinh người, tượng trưng cho chư hầu cát cứ và thế lực cường hãn khắp nơi.
Cho nên, cái thiên hạ này... còn con mẹ nó muốn loạn thêm thật lâu nữa mà!
Thời đại này, chân mệnh thiên tử rốt cuộc còn phải bao lâu nữa mới có thể xuất hiện đây!
Khương Sơn nhìn thoáng qua liền bắt đầu mắng thầm trong lòng, hơn nữa còn thuận tiên mắng luôn cả cái hệ thống vô dụng và ông già đã hố cậu một lần.
Mắng xong, cậu lại mắng thêm Tấn Dương Triệu Quảng, trong lòng thành kính chúc phúc hắn sớm ngày quy thiên.
Cậu đứng trên đài cao đón gió lạnh, lẳng lặng mắng chửi người. Đồng thời, cậu tính toán tìm kiếm vị trí tốt nhất để định vị, khụ, Quan tinh.
Ừm, hẳn là ngay trong lúc này.
Mà phía dưới tháp lâu, Triệu Quảng cùng Tấn Dương quân ai nấy đều nhìn tiểu tiên sinh trên đài cao, đều cảm thấy cậu cao thâm khó đoán, phiêu nhiên như tiên.
Trong mắt bọn họ, tiên sinh khoác sao trời bước lên đài cao, mỗi bước đi giống như sắp bay lên trời luôn vậy.
Khi cậu đứng yên trên đài cao, tựa như có sự hô ứng kỳ lạ, bầu trời sao cũng bỗng trở nên sáng hơn!
Tiểu tiên sinh vung tay áo, gió liền nổi lên! Gió đêm lay động vạt áo cậu, khiến những vì sao trên người cậu cùng ngân hà trên trời xa xôi như nối tiếp nhau.
Cứ như thể cậu thật sự có thể hái sao trời, khảy gió lay mây vậy, mà khi tiểu tiên sinh từ trên đài cao nhìn xuống, đôi mắt sáng như sao kia lại khiến người ta không dám đối diện, giống như chỉ cần bị cậu liếc nhìn một cái liền bị nhìn thấu hết thảy.
Kẻ tự đại ngạo mạn như Triệu Quảng cũng theo bản năng nín thở, cúi đầu vuốt ve kim đao bên hông, không dám đối diện với Khương Sơn.
Còn tự tin cứng cỏi như Đồ Môn Minh Quang, khi đối diện với đôi mắt kia cũng có cảm giác tiên sinh như trăng trên trời cao, còn bản thân chỉ như hạt bụi nhỏ nhoi dưới mặt đất.
Không dám nói lớn, sợ sẽ kinh động tới tiên nhân.
Trong khoảnh khắc, Đồ Môn Minh Quang bỗng nhiên hiểu ra vì sao tiểu tiên sinh đôi khi lại vô tình lộ ra vẻ đạm mạc vô vị.
Thế giới phàm trần như hắn đây, hoàn toàn không lọt vào mắt tiên sinh sao? Vậy nếu hắn trở thành kẻ cao nhất thiên hạ, có thể kéo tiên sinh nhập phàm chăng?
Đôi mắt Đồ Môn Minh Quang trong khoảnh khắc này sáng lên đến kinh người, hắn ngẩng đầu càng cao, ánh mắt càng thêm chăm chú, không rời khỏi đài cao dù chỉ một khắc.
Từ đây, dã tâm của hắn, ngoài thiên hạ ra còn có thêm một người.
"A! Mau xem! Tiên sinh cử động rồi!"
Chỉ thấy trên đài cao, sau 15 phút quan sát tinh tú, tiểu tiên sinh rốt cuộc cầm lấy lượng thiên thước đo đạc bầu trời đêm.
Rồi sau đó, cậu xác định vị trí chính tây, buông lượng thiên thước, cầm lấy la bàn vàng bắt đầu đi lại.
Mỗi khi cậu bước một bước, những vì sao trên người lại lập lòe một chút, ngân hà trên trời cũng theo đó xoay chuyển.
Cuối cùng, tiểu tiên sinh vừa vặn đi đến trước sa bàn, tay cầm một nắm kim sa vung lên không trung.
Bầu trời đầy sao lập lòe, mấy nhịp thở sau, bỗng nhiên một ánh sáng từ trên trời giáng xuống, thẳng hướng phương tây!
"Trời ơi! Tiểu tiên sinh hái xuống một ngôi sao rồi!"
Phía dưới, người trong Tấn Dương quân không nhịn được lớn tiếng kinh hô.
Trong lúc bọn họ kinh ngạc nhìn ngôi sao băng kia rơi xuống, lại có ba bốn viên, sáu bảy viên, vô số ngôi sao băng từ không trung lần lượt rơi xuống, hướng về cùng một phương với ngôi sao đầu tiên.
Trong khoảng thời gian ngắn, tinh quang đại thịnh, lộng lẫy phi thường.
"Không đúng! Là tiểu tiên sinh dùng lạc tinh định vị, tìm được Đồng sơn cho Đại Vương rồi!"
"Những ngôi sao này đều rơi xuống phía tây! Tiểu tiên sinh tìm được Đồng sơn nhất định ở phía tây!"
Theo sao băng trên trời không ngừng rơi xuống, cảm xúc của binh lính Tấn Dương quân phía dưới dần dần dâng cao.
Lúc này, biểu tình trên mặt mỗi người đều vô cùng hưng phấn, bọn họ nhìn tiểu tiên sinh rực rỡ lấp lánh trên đài cao với sự sùng bái và kích động vô bờ!