Chức Mưu Sĩ Này Ta Không Làm Nữa

Chương 29

Trước Sau

break

Quả không hổ là thiên hạ đệ nhất mưu sĩ!

"Tiên sinh quả nhiên có thể trích tinh định vị! Tấn Dương quân chúng ta có tiểu tiên sinh thì còn lo gì không xưng bá được thiên hạ chứ!!"

Triệu Quảng lúc này cũng kích động, không nhịn được vỗ vào thanh kim đao bên hông, cười ha hả: "Ha ha! Ha ha ha ha! Bổn vương đã bảo tiểu tiên sinh có đại tài rồi mà! Quả nhiên, có được tiên sinh chẳng khác nào có được thiên hạ. Những kỳ tài có thủ đoạn như thần tiên đều là người của bổn vương, thiên hạ còn ai dám chống lại ta nữa?!"

"Thiên hạ này, Bổn vương định đoạt rồi!!"

Khương Sơn trên đài cao đã chuẩn bị sẵn sàng, cuối cùng đem la bàn cùng lượng thiên thước giao nhau đặt ở phía tây sa bàn, định kết thúc màn lừa dối này.

Nhưng chợt nghe phía dưới ồn ào, cậu có chút nghi hoặc nhìn xuống dưới, ừm, vẫn là một đám phong cảnh.

Có điều đám phong cảnh này hình như đột nhiên kích động hẳn lên, từng người đều nhìn cậu với ánh mắt có chút quỷ dị.

Hửm? Sao lại còn có người quỳ xuống dập đầu với cậu rồi?! Cậu vừa nãy làm ra vẻ ghê gớm vậy sao?

Tuy rằng cậu đã dựa vào kinh nghiệm trước đây tính ra mấy ngày gần đây đúng là thời điểm mưa sao băng của chòm Thiên Mã diễn ra sôi động, có lẽ tối nay sẽ thấy được cả đàn sao băng.

Nhưng những sao băng kia sau khi cậu rải kim sa thì cũng lần lượt xuất hiện, phối hợp đến vậy... cậu cũng có chút bất ngờ. Lại cúi đầu nhìn xuống đám binh tốt Tấn Dương quân đã có dấu hiệu muốn quỳ lạy dập đầu kia...

Khương Sơn trong thoáng chốc có chút dao động: "Hay là ta thật sự là khí vận chi tử?"

Không, không, cậu phải tin tưởng khoa học mới đúng.

Hết thảy chẳng qua là đúng thời điểm, đúng phương hướng, cộng thêm một sự đoán trước chính xác mà thôi.

Khương tiểu tiên sinh tự trấn an bản thân như vậy, xoay người bước xuống tháp cao, quyết định kết thúc buổi tối "Quan Tinh định vị" hôm nay.

Nhưng mà đám người Tấn Dương quân phía dưới nhìn Khương Sơn từng bước một đi xuống, theo mỗi bước chân của cậu, tư thái mờ ảo thoát tục càng khắc sâu thêm sự sùng bái trong lòng bọn họ.

Vì thế, khi Khương Sơn hoàn toàn xuống khỏi lầu các tây thành, cậu quỷ dị phát hiện mình tựa như Moses tách biển, nơi cậu đi qua, quân Tấn Dương tự động tách ra làm hai.

Khương Sơn: "..." Tuy rằng ta đúng là đang giả ngầu lừa người, nhưng hiệu quả thế này có hơi quá rồi đó. Các ngươi chưa từng thấy mưa sao băng bao giờ à?!

Triệu Quảng ngay lúc này phá vỡ sự tĩnh lặng quá mức trên tường thành, vẫn là tiếng cười to đắc ý có thể làm người ta điếc tai: "Ha ha ha ha! Tiên sinh đại tài! Tiên sinh thật thần thông! Bổn vương biết tiên sinh sẽ không làm ta thất vọng mà! Ngay cả phong vân sao trời cũng có thể lay chuyển, đệ nhất mưu sĩ thiên hạ quả nhiên danh bất hư truyền! Vậy tiên sinh đã tìm được Đồng sơn cho bổn vương rồi chứ?"

Tuy rằng Khương Sơn rất muốn nói không có, dù có Đồng sơn cũng không cho ngươi, nhưng nhìn thanh kim sắc đại đao bên hông Triệu Quảng lớn gần bằng nửa người mình, cậu vẫn lộ ra nụ cười giả lả thành khẩn.

"Không sai, ta đã tìm được vị trí Đồng sơn cho Đại Vương rồi. Từ Tấn Dương thành đi về hướng tây 100 dặm, trên đỉnh núi có ba cái hố do sao trời rơi xuống, đó là Đồng sơn mà ta đã tìm ra cho Đại Vương."

Thực tế thì ba cái hố kia là do cậu phán đoán ngọn núi kia có thể có mỏ đồng nên đã cùng Bạch Thông Minh đào, đào xong lười lấp nên giờ vừa hay dùng để lừa dối luôn.

"Đại Vương có thể phái người đi ngọn núi kia dò xét ngay tối nay, tin rằng sẽ không làm Đại Vương thất vọng."

Lúc này, Triệu Quảng đã mừng rỡ xoa tay: "Được, được! Tiểu tiên sinh thần thông quảng đại, sao có thể khiến bổn vương thất vọng được? Ha ha! Chỉ tưởng tượng đến việc sắp có được một tòa Đồng sơn, bổn vương liền cao hứng! Tiên sinh đã lập một đại công cho Tấn Dương quân! Trước mặt chúng tướng sĩ, bổn vương nhất định phải trọng thưởng tiên sinh! Tiên sinh muốn gì cứ việc mở miệng!"

Triệu Quảng có thể đi đến ngày hôm nay, chiếm cứ hai phần ba thành trì Tấn Châu, ngoài chiến lực kinh người ra, còn bởi đãi ngộ hào phóng với thuộc hạ mà hắn coi trọng.

"Nghe nói tiên sinh đặc biệt thích quy ẩn núi rừng, vậy ta sẽ đem tất cả núi rừng do Tấn Dương quân thống lĩnh ở Tấn Châu đều quy về dưới danh nghĩa của tiên sinh, tiên sinh thấy thế nào? Đến lúc đó, chỉ cần đi ngang qua núi rừng của tiên sinh, tất cả mọi người phải để lại tiền mãi lộ! Nếu người ở thôn xóm, thành trì chung quanh muốn vào núi rừng hái lượm, săn thú, đốn củi, cũng phải giao tiền cho tiên sinh! Ha ha ha! Như vậy thì tiên sinh vừa có được núi rừng, vừa có được tiền tài, cớ sao mà không làm?!"

Khương Sơn chấn động, trợn mắt há hốc mồm.

Thật là một kiểu "Quy ẩn núi rừng" của Triệu Quảng!

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc