Đồ Thất: "..."
“Nhưng mà... khụ, tiên sinh không phải thần côn lừa đảo, mà là mưu sĩ đệ nhất thiên hạ, người đời đều nói có tiên sinh ắt có thiên hạ.”
Nói rồi Đồ Thất liền thấy vị tiểu tiên sinh phong tư ngọc cốt trước mặt đột nhiên hùng hùng hổ hổ làm một thủ thế kỳ quái, rồi lại "phì" một tiếng: "Lão già chết rồi mà còn bày trò hãm hại ta! Ngươi có biết kẻ đó là ai không? Đó chính là thần côn đệ nhất thiên hạ đấy! Ta còn đi theo tên thần côn đó lăn lộn mười mấy năm cơ mà!"
"Làm mưu sĩ thì ta mới nhậm chức bốn ngày thôi.” Khương Sơn vươn bốn ngón tay, mắt phượng hếch lên cười khẩy: "Nhưng làm thần côn du thủ du thực thì kinh nghiệm của ta không dưới mười bốn năm đâu."
Đồ Thất: "..."
“Vậy nên ngươi đừng tin lời ai nói cả. Mưu sĩ ấy à, ở một mức độ nào đó cũng chẳng khác thần côn là bao."
Đồ Thất xoa mặt, cảm thấy hào quang thần tiên của tiểu tiên sinh hình như phai nhạt đi một chút rồi.
Nhưng khi thấy Khương Sơn đang nghiêm túc nhìn lượng thiên xích và la bàn, hắn lại lắp bắp nói: “Không... không giống. Ít nhất tiên sinh có bản lĩnh thật sự! Chỉ riêng thần kỹ Quan Tinh định vị thôi, tiên sinh đã đủ để khiến người trong thiên hạ đổ xô đến, tôn sùng như thượng khách rồi!"
Khương Sơn nhìn Lão Lục trước mắt với vẻ mặt sùng bái chân thành, nghĩ ngợi rồi cuối cùng vẫn tặc lưỡi, cậu không định nói thật ra làm gì.
Rốt cuộc hắn và Lão Lục trước mắt cũng chỉ là mối quan hệ "đồng nghiệp xã súc có chung mục đích" thôi, không thể nói lời sâu sắc hơn được, giữ chút phong thái cao ngạo càng có lợi cho việc chung sống.
Quan trọng hơn, "Quan Tinh định vị" là một trong những át chủ bài của cậu, ở cái thời đại mà mạng người như cỏ rác này, cậu sẽ không để lộ át chủ bài này cho bất cứ ai.
Nào có cái thần kỹ gì tên là "Quan Tinh định vị" đâu chứ? Chẳng qua là cậu đi khắp danh sơn đại hải, ngày đêm ngắm nghía mây trời, xem xét địa thế, quan sát bầu trời, phân biệt hướng gió mà tự mình đánh dấu "bản đồ tài nguyên khoáng sản cổ đại" cho mình thôi.
Nếu có người nhìn thấy bản đồ hệ thống của cậu, sẽ phát hiện trên bản đồ này chằng chịt những đường vòng kia còn có rất nhiều ký hiệu kỳ quái như tam giác đen, vuông den, tròn đen...
Những ký hiệu cổ xưa này thoạt nhìn như thiên thư, nhưng chỉ cần học qua chút địa lý thời cấp hai thì sẽ biết, mỗi một ký hiệu này đều đại diện cho một loại khoáng sản tài nguyên tương ứng.
Còn lượng thiên xích, la bàn và sa bàn bằng vàng ư?
Đương nhiên là Khương Sơn dùng chúng để làm bộ cho Triệu Quảng và những người khác xem, cốt là để giả ngầu rồi!
Nếu Triệu Quảng và những người khác biết Khương Sơn có thể không cần bất kỳ công cụ nào, tùy thời tùy chỗ "Quan Tinh định vị" một cách dễ dàng, thì những ngày sau này của cậu có còn yên ổn được chăng?
Chắc chắn Triệu Quảng sẽ một ngày ba lần mời cậu: "Tiên sinh, xin ngài lại tìm cho ta một cái kim/bạc/đồng/thiết Sơn đi!"
Khi nói chuyện, Triệu Quảng chắc chắn còn vuốt kim đao trong tay! Chỉ nghĩ thôi đã thấy sốt ruột rồi!
Hiện tại mọi thứ đều diễn ra theo đúng ý của Khương Sơn. Chỉ cần đêm nay cậu chỉ ra Đồng sơn bên cạnh nhà tranh cho Triệu Quảng, cậu có thể bình yên sống qua ba tháng, chờ Lão Lục xử lý ông chủ.
Sau đó thì sao?
Sau đó, Khương Sơn đương nhiên sẽ tiếp tục trở về làm một phú nhị đại cá mặn của mình rồi.
Nghĩ vậy, Khương tiểu tiên sinh liền vui sướng mà cười.
Trong mắt Đồ Thất, nụ cười của Khương tiểu tiên sinh đầy vẻ thần bí, như là đã định liệu trước!
Vầng hào quang vừa mới phai nhạt của Đồ Thất lập tức lại trở về.
Màn đêm buông xuống chính là thời điểm Quan Tinh.
Khương Sơn đã nói, hôm nay trời quang, thích hợp Quan Tinh.
Tối nay quả thật có tinh quang lộng lẫy, ngân hà lấp lánh lưu chuyển.
Chỉ là hôm nay Quan Tinh lại khác biệt cực lớn so với những lần Quan Tinh trước đây của Khương Sơn.
Trước kia, cậu chỉ cần một mình tìm một chỗ cao, trùm chăn rồi ngẩng đầu xem bầu trời là được. Còn lần này, cậu lại đứng trên tháp cao của tường thành, mặc áo gấm thêu 28 vì tinh tú, trước mặt bày ba cái lễ khí bằng vàng ròng, bị một đám người vây quanh.
Tuy chưa từng bị nhiều người vây quanh xem như vậy, nhưng Khương Sơn một chút cũng không hoảng hốt.
Hoảng cái gì chứ? Dù trường hợp có lớn đến đâu, nhiều người đến mấy cũng không thể áp được 18 năm kinh nghiệm Quan Tinh của cậu.
Cậu đã từng ở đỉnh núi tuyết nhìn lên không trung gặp phải tuyết lở, ở cuối sông dài Quan Tinh bùng nổ hồng thủy, ở trong rừng rậm vừa xem sao vừa cùng ông già bị sói hoang đuổi giết, cậu còn cần hoảng sợ ư?
Không hề!
Cho nên, hiện tại cậu ở trên tháp cao, xem đám người phía dưới như đang xem một đám phong cảnh.
Lúc này, biểu tình của đám phong cảnh này còn rất đặc sắc.