Chức Mưu Sĩ Này Ta Không Làm Nữa

Chương 26

Trước Sau

break

Khương Sơn: “...”

Đồ Thất nhìn thấy Triệu Hữu Tài liền nở nụ cười hàm hậu: "Nhị thống lĩnh."

Triệu Hữu Tài nghe thấy cách xưng hô này thì trợn mắt: "Lão Thất, bảo ngươi ngốc thì ngươi đúng là ngốc thật, đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, phải gọi ta là Đại tổng quản, ngươi cứ nhất định phải gọi ta là Nhị thống lĩnh làm gì."

Lão Nhị sao mà dễ nghe bằng Lão Đại được?

Đồ Thất cười cười: "Nhưng Tài huynh chính là Nhị thống lĩnh mà. Nhị thống lĩnh đến tìm tiểu tiên sinh à?"

Triệu Hữu Tài lười phí lời với cái tên không hiểu biến báo này, vừa ngẩng đầu thấy Khương Sơn đang chải lông cho con lừa trong viện, liền cười tươi rói: "Tiểu tiên sinh! Lễ khí Quan Tinh định vị cùng y phục ta đều đã chuẩn bị xong rồi, ngươi xem có vừa lòng không? Nếu tiên sinh vừa lòng, tối nay có thể Quan Tinh ngay!"

Khương Sơn buông bàn chải lông, rửa tay sạch sẽ bên thùng gỗ rồi nhìn về phía cái khay gỗ được bốn gã hạ phó nâng tới.

Quả nhiên, ba cái khay đầu tiên là thước đo thiên văn, la bàn và bàn kim sa được làm bằng vàng ròng. Ngoại trừ chút kim sa vụn ra, thước đo và la bàn rõ ràng được chế tạo bởi những thợ thủ công chuyên nghiệp, vô cùng tinh xảo, ngay cả chiếc bàn hình vuông màu vàng đựng kim sa cũng được chạm khắc hoa văn tỉ mỉ.

Khương Sơn hài lòng gật đầu.

Tốt lắm, ba thứ này gộp lại cuối cùng cũng xoa dịu được chút ít sự bực dọc vì bị ép tới đây của cậu rồi.

Sau đó là chiếc khay thứ tư đựng một bộ áo gấm màu xanh thẫm. Nếu ba món lễ khí kia tinh xảo, tỉ mỉ bao nhiêu thì bộ áo gấm thêu 28 vì tinh tú này có thể được xem là một tác phẩm nghệ thuật bấy nhiêu.

Khương Sơn cũng không ngờ rằng ở Tấn Dương thành lại có tú nương tay nghề cao đến vậy. Chỉ vàng thêu ngôi sao, chỉ bạc thêu vầng sáng, màu thiên thanh tựa như bầu trời đêm sáng sớm còn chưa bừng sáng.

Khoác lên mình bộ sao trời bào xanh thẫm này chẳng khác nào mang cả màn đêm lên người, ai nhìn mà không bị cậu lừa cho què mới lạ đấy.

Khương Sơn vuốt ve bộ áo gấm sao trời, vô cùng hài lòng, hiếm khi nở một nụ cười giả tạo với Triệu Hữu Tài.

"Trong vòng ba ngày ngắn ngủi mà chuẩn bị xong bốn món lễ khí, đại tổng quản thật có tâm. Đại Vương có một huynh đệ tận tâm như ngài làm tổng quản đúng là phúc khí của người."

Triệu Hữu Tài tức khắc cười như hoa cúc nở rộ: "Ai nha! Tiểu tiên sinh nói quá lời, đây là việc Triệu mỗ nên làm mà! Tiên sinh vừa lòng là tốt rồi!"

Quả nhiên vẫn là tiểu tiên sinh chung linh dục tú! Tùy tiện nói hai câu cũng có thể nói trúng tim đen của người ta.

"Có điều để chế tác mấy thứ này chắc chắn tốn không ít tâm lực, đại tổng quản phải trả đủ tiền công cho họ đấy nhé. Đặc biệt là vị tú nương kia, tay nghề thật là hảo hạng."

Triệu Hữu Tài khựng lại một chút rồi cười ha ha gật đầu: "Đây là đương nhiên! Tiểu tiên sinh cứ yên tâm, Triệu mỗ tìm người làm thủ công trước nay đều không bạc đãi họ, tiền bạc, lợi ích đều cho đủ cả!"

Khương Sơn lúc này mới gật đầu: "Vậy đại tổng quản có thể báo với Đại Vương, tối nay sẽ Quan Tinh định vị ở trên tháp lâu phía tây tường thành của Tấn Dương thành. Bát tự của Đại Vương lợi cho phía tây, lại thêm tính cách liệt dũng mãnh như hổ, vừa lúc Bạch Hổ là thần thú trấn thủ phương tây, Quan Tinh ở trên tường thành phía tây là tốt nhất."

Triệu Hữu Tài nghe Khương Sơn nói thì liên tục gật đầu: "Được được được, như thế là tốt nhất! Vậy ta đi nói với đại huynh, trước tối nay sẽ phái người dọn dẹp sạch sẽ tháp lâu trên tường thành phía tây. Tiên sinh cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, nếu có bất cứ nhu cầu gì cứ nói với đám hạ phó!"

Nói xong, Triệu Hữu Tài liền vội vội vàng vàng dẫn người rời đi.

Đến khi bọn họ đi khỏi, trong viện chỉ còn lại hai người một lừa, Khương Sơn mới "xì" một tiếng rồi ngồi xổm xuống, cầm lấy ba cái "tiền bồi thường thiệt hại tinh thần" kia lên, cẩn thận thưởng thức.

Đang ngắm nghía thì một cái đầu thò tới.

"Tiểu tiên sinh. Triệu Quảng thật sự có lợi ở phía tây hả? Vậy nếu ta muốn chém hắn chẳng phải là phải dẫn hắn tới phía đông sao?"

Khóe miệng Khương Sơn giật giật, đẩy đầu Đồ Thất ra: "Nói bậy. Tây tường thành chỉ là gần chúng ta hơn thôi."

Trọng điểm là cậu muốn xác định vị trí mỏ đồng kia, mà việc này chỉ có đứng ở góc thành phía tây mới có thể nhìn thấy, đi chỗ khác chẳng phải mò kim đáy bể sao. Đồ Thất lộ ra vẻ mặt khôn lỏi.

Khương Sơn thấy vậy lại bật cười, cậu huơ huơ lượng thiên xích màu vàng trong tay, chỉ vào Đồ Thất, ra vẻ người từng trải: "Ta nói cho ngươi nghe, Lão Lục à, đừng tin vào bất cứ lời lẽ dối trá nào của đám thần côn. Cứ thành thật dựa vào thực lực tranh đấu giành thiên hạ mới là bản lĩnh cơ bản của một bậc Đại Vương! Sau này nếu ngươi thực sự có vận khí bản lĩnh làm Vương, gặp phải mưu sĩ nào đó đến nói với ngươi rằng 'Đại Vương, ta có thần thông hô mưa gọi gió, có thể rải đậu thành binh, chiêu quỷ thần âm binh' thì thấy mặt cũng không cần, cứ thế mà lôi ra chém đầu đi. Kẻ đó không phải mưu sĩ, mà là thần côn lừa đảo chính hiệu đấy!"

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc