Khương Sơn ngồi dưới mái hiên lẩm bẩm, Đồ Thất bên kia đang đội mưa phùn mà cử tạ trong sân, nghe được lời cậu nói thì đã muốn bật cười.
Hắn biết tiểu tiên sinh là người không câu nệ tiểu tiết, nhưng hiện tại xem ra, tiểu tiên sinh còn hoạt bát hơn hắn tưởng tượng ba phần.
Thật là đáng yêu.
Hắn ném tảng đá nặng trịch về phía trước, đổi tay khác đỡ lấy, rồi lại ném lên. Hai tay cơ bắp nổi lên, khiến đường cong cơ thể hiện rõ dưới lớp áo.
Sau đó Đồ Thất liền phát hiện tiểu tiên sinh đang trừng mắt nhìn bờ vai và thân thể hắn, như thể nhìn thấy thứ gì hiếm lạ lắm vậy.
Đồ Môn Minh Quang bỗng dưng cảm thấy có chút khô nóng, lại thấy vẻ kinh ngạc của tiểu tiên sinh thì không nhịn được muốn cười.
Tiểu tiên sinh là một thư sinh yếu đuối, chắc chắn chưa từng thấy loại hán tử vừa uy vũ vừa tuấn lãng như hắn.
Vì thế Đồ Môn Minh Quang hắng giọng một tiếng, đảm bảo đã thu hút được sự chú ý của tiểu tiên sinh, liền bắt đầu nhanh chóng cử tạ sang trái, sang phải, lên trên, xuống dưới, đem tảng đá vượt quá trăm cân lăn qua lộn lại đủ kiểu.
Hắn nhất định phải cho tiểu tiên sinh thấy dáng người cường tráng, cánh tay lực lưỡng và sườn mặt hơi lệch trái càng thêm anh tuấn của hắn.
Đồ Môn Minh Quang cử tạ 30 phút, mồ hôi nhễ nhại, tự tin tràn đầy đi xem tiểu tiên sinh.
Hắn nhất định đã khiến tiểu tiên sinh khâm phục ngưỡng mộ rồi nhỉ?
Kết quả hắn chỉ thấy cái cửa trống không, còn có tiếng lừa hí đầy trào phúng vọng ra từ gian phòng phía tây.
Đồ Thất: “...” Chẳng lẽ tư thế vác đá của ta còn chưa đủ uy vũ anh tuấn sao?
Trong phòng, biểu tình của Khương Sơn thật khó mà diễn tả hết. Cái tên Lão Lục kia mắc chứng gì vậy? Trời mưa mà cũng vác đá, mà lại càng vác càng hăng mới ghê!
Hắn hết xoay người trên dưới trái phải rồi lại ném, chỉ thiếu điều vác cục đá lên ngực đập cho vỡ tan luôn thôi!
Cơ thể hắn bị đá đập trúng thì không sao, nhưng nếu chẳng may trượt tay đập vào cậu thì sao? Chắc chắn sẽ mất mạng như chơi!
Phải mau chóng rời xa thôi! Rút lui! Rút lui!
Đêm mai là đến lúc Quan Tinh rồi, cậu vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt.
Khương Sơn trùm chăn lên giường nằm.
Ngay sau đó, một cái đầu ló ra từ ngoài cửa sổ: "Tiểu tiên sinh muốn nghỉ ngơi sao?"
Khương Sơn nhìn tóc tai Đồ Thất ướt dính bết vào người, trực tiếp cởi áo trên để lộ bắp tay và cơ bụng còn vương những giọt mưa nhỏ, cười xán lạn, đột nhiên hít một hơi thật sâu rồi cuộn chặt chăn, nhanh chóng xoay người lại.
"Phải, phải, phải, ta muốn nghỉ ngơi. Ngươi đi nhanh đi, làm ta hoa cả mắt!"
Đáng ghét, đột nhiên cậu phát hiện ra cái tên Lão Lục* này... nam tính bùng nổ!
(*Mỗi lần thụ gọi công là Lão Lục tức là thụ đang chửi hắn là đồ nằm vùng, chuyên đâm lén sau lưng nhé, editor xin phép không nhắc lại vào các chương sau nữa.)
Hắn thế mà còn cởi áo trên dầm mưa tập luyện! Nghĩ lại thì đường cong cơ thể hắn vừa nãy cũng tương đối đẹp đó chứ...
Hắn chẳng lẽ định dùng thân thể dụ dỗ cậu để cậu làm mưu sĩ cho hắn sao?! Quá đáng! Vọng tưởng! Đúng là kẻ không thành thật!
Đồ Môn Minh Quang đứng ở bên cửa sổ nhìn bóng lưng tiểu tiên sinh, có chút mất mát. Nhưng rồi hắn nhanh chóng lắc đầu bật cười, hắn từ khi nào lại thích khoe khoang như vậy chứ?
Hoa nở càng sớm càng đẹp thì càng dễ bị hái, cây mọc càng thẳng càng to thì càng dễ bị đốn ngã.
Hắn không thể nở sớm như vậy, cũng không thể... lớn quá nhanh, quá thẳng.
Hắn muốn che giấu trước đã, sau đó đi đến cuối cùng, lớn đến tận trời!
Thế là nam nhân vừa cười rộng rãi xán lạn tùy ý vung bộ quần áo ướt đẫm lên vai, một tay vuốt ngược tóc mái lên trán, lúc ngước mắt lên, trong mắt hắn đã là sự sắc bén như sói, cả người lạnh lùng đáng sợ.
Chậc, vẫn chưa được, hắn vẫn phải thành thật hơn nữa.
Thế là hắn lắc lắc đầu, khóe mắt rũ xuống, lại trở thành cái tên Đồ Thất ngu ngốc.
Tiên sinh vừa nãy thật sự không thấy bộ dáng uy vũ của hắn sao? Vậy lần sau khi cưỡi ngựa bắn cung sẽ cho cậu xem.
Lúc ấy hắn hẳn trông anh tuấn nhất.
Vào buổi sáng ngày thứ tư từ lúc Khương Sơn đến Tấn Dương thành, Triệu Hữu Tài đã dẫn theo một đội hạ phó gõ vang cánh cổng tiểu viện của cậu.
Lúc này Khương Sơn đang chải lông cho Bạch Thông Minh, còn Đồ Thất vẫn như cũ ở trong viện... vác đá.
Điểm khác biệt là tảng đá này so với hai ngày trước lại lớn hơn một vòng, Khương Sơn cảm thấy một tảng đá ít nhất có thể to bằng hai người như cậu.
Cậu không nhịn được thở dài, vỗ vỗ Bạch Thông Minh, xem như đã hiểu vì sao ngày đó hắn có thể dứt khoát mà khiêng Bạch Thông Minh lên người rồi.
Ngày nào cũng luyện như vậy thì ai cũng có thể khiêng lừa thôi!
Lúc cửa bị gõ vang, Đồ Thất đang xoay quanh tiểu tiên sinh để triển lãm động tác cùng nụ cười xán lạn, nghe thấy tiếng là hắn nhanh như chớp buông tảng đá lớn xuống, từ bên cạnh cầm lấy một tảng đá nhỏ hơn gấp ba lần để đi mở cửa.