Hắn đã đảm bảo với tiểu tiên sinh, vậy thì tuyệt đối không thể làm tiểu tiên sinh thất vọng được!
Sau buổi tiệc, Khương Sơn rốt cuộc cũng nghênh đón hai ngày thanh tĩnh nằm yên như cá mặn. Chắc là do lời nói của cậu trong bữa tiệc đã đắc tội vị Đại Vương bá đạo kia, vậy nên hai ngày nay Triệu Quảng không hề tới tìm cậu, cũng không hỏi han gì về kế sách, chỉ bảo Đồ Thất trông chừng đừng để cậu chạy trốn.
Khương Sơn cũng mừng rỡ vì được nhẹ nhàng.
Cậu thật sự không muốn nhìn thấy cái kẻ động một chút là rút đao, bá đạo tàn nhẫn kia, sợ rằng nói thêm với hắn vài câu, bản thân cậu sẽ nhịn không được mà triệu hoán sao băng đưa hắn lên trời luôn quá.
Nhưng thật ra Tống Hữu Minh, Tống tiên sinh, đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Triệu Quảng đã tới tìm cậu nói chuyện một hồi, có điều Khương Sơn cùng vị Tống tiên sinh này thật sự có chút nói chuyện không hợp.
"Khương tiểu huynh đệ có tâm tính quá mức cương trực, Tống mỗ biết tiểu tiên sinh là vì tốt cho Đại Vương, cũng vì tốt cho những đầu bếp kia, nhưng tiểu tiên sinh phải biết người có khác biệt, chúng ta là mưu sĩ phải căn cứ vào tính tình của người mình phụ tá mà đưa ra những lời khuyên và đề nghị khác nhau. Lần sau tiểu tiên sinh gặp mặt Đại Vương vẫn nên thuận theo tâm ý của Đại Vương đi, vậy mới có thể ở Tấn Dương quân này lâu dài được."
Khương Sơn nhìn lão nhân vuốt râu kia liền muốn phản bác: "Cho nên Tống tiên sinh chính là dựa vào điều này mà trở thành đệ nhất mưu sĩ trong quân Tấn Dương à? Vậy không biết Tống tiên sinh thuận theo tâm ý Đại Vương, đã xem hắn tùy ý chém giết bao nhiêu người rồi? Triệu Quảng thân như gấu như hổ, đầu óc lại nhỏ, không sợ cũng không tin nhân quả báo ứng, nhưng tiên sinh đã lớn tuổi như vậy, cũng không sợ sau này xuống địa phủ bị những oan hồn kia đè đầu mà đánh sao?"
Khóe miệng Tống Hữu Minh co giật, tiểu tử này lớn lên nhìn như tiên nhân, nói chuyện lại độc tựa ma quỷ.
"Chậc, ngươi đừng có ở chỗ này nói chuyện giật gân! Ngươi và ta đều biết, lấy tính tình của Đại Vương, nếu nghịch ý khuyên nhủ chẳng những vô dụng, ngược lại còn rước họa sát thân, đây không phải là sai lầm của mưu sĩ sao? Ta cũng không có cách nào khác cả!"
Khương Sơn: "À."
"Cho nên mưu sĩ như chúng ta mới càng nên theo ý Đại Vương, ngay lúc hắn vui vẻ thì khuyên giải vài câu, khiến hắn hòa nhã hơn một chút, cũng coi như là tận tâm với bá tánh rồi."
Khương Sơn: "Ha hả."
Tống Hữu Minh bị nghẹn khó chịu, nói: "Vậy ngươi nói đi! Ngươi có biện pháp gì có thể khuyên Đại Vương sửa lại cái tính trời sinh này đây?!"
Khương Sơn nhún vai, buông tay lắc đầu: "Không có biện pháp."
Tống Hữu Minh lại túm đứt thêm một sợi râu, cái bộ dáng chó má không màng sống chết của người khác này thật là cùng sư đệ đáng chết của ông chẳng khác biệt là bao!
"Không có biện pháp thì ngươi còn làm ra cái bộ dáng thanh cao khác biệt với ta làm gì! Mưu sĩ như chúng ta cũng chỉ là muốn chọn một chủ công để cùng tranh giành thiên hạ mà thôi!"
Khương Sơn phủi tro bụi trên người, chỉnh lại tay áo: "Ta cũng đâu có tự nguyện tới đây."
Tống tiên sinh nghẹn họng.
"Nếu phải chọn minh chủ, ta nhất định sẽ không chọn hắn." Huống chi bản thân cậu vốn dĩ không muốn làm cái công việc như nô lệ tư bản này.
"Nhưng hiện tại ngươi đã tới, muốn đi cũng không được."
Khương Sơn tặc lưỡi một tiếng: "Hừ hừ."
Tống Hữu Minh: "..." Ông không muốn nói thêm câu nào với thằng nhãi này nữa!
Có điều sau khi Tống tiên sinh rời đi, ông vẫn cố vớt vát lại chút thể diện: "Khi ta đến đây vốn cũng không biết Triệu Quảng hung hãn đến vậy... Nhưng ít ra hiện tại, hắn là thế lực mạnh nhất toàn bộ Tấn Châu. Là một mãnh tướng dũng mảnh hiếm thấy. Từ khi hắn khởi binh năm ngoái đến nay, chỉ vỏn vẹn nửa năm, hắn đã dẫn 800 người liên tiếp đánh hạ 5 tòa thành lớn của Tấn Châu là Đại Đồng, Túc Châu, Dương Tuyền, Phương Sơn và Tấn Dương! Quân đội dưới trướng hắn cũng tăng từ 800 người lên đến 18.000 quân! Mà trong trận công phá Tấn Dương, hắn còn một mình chém giết gần 200 phủ binh! Kim đao chém chết cả danh tướng Chu Hào Vân, danh chấn bát phương! Chỉ cần lương thảo của hắn không quá khan hiếm, cũng không tùy tiện giết người vô cớ thì lão phu cho rằng, Triệu Quảng có lực vấn đỉnh thiên hạ! Trong loạn thế, kẻ mạnh nhờ võ mà xưng hùng!"
Khương Sơn: "Ồ, sau đó để hắn có được thiên hạ rồi ngày ngày giết đầu bếp chơi hả?"
Tống Hữu Minh: "..."
"Ngươi cái thằng nhãi ranh này! Ai da, tức chết lão phu! Vậy lão phu sẽ chống mắt lên xem ngươi có biện pháp gì?!"
Tống lão tiên sinh phất tay áo bỏ đi.
Khương Sơn "xì" một tiếng, nhìn mưa nhỏ tí tách bên ngoài, vén vạt áo ngồi dưới mái hiên, một tay chống cằm ngẩng đầu nhìn trời lẩm bẩm.
"Ta có biện pháp gì á? Ta đương nhiên là có biện pháp. Ông chủ trong thiên hạ nhiều như vậy, người này không được thì ta đổi người khác. Dựa vào cái gì phải treo cổ ở mỗi một cái cây cong queo chứ? Hơn nữa, vấn đỉnh thiên hạ à? Ha! Một tên cuồng sát táo bạo mà đòi vấn đỉnh thiên hạ? Vậy thiên hạ này đã tạo ra bao nhiêu sát nghiệp cơ chứ! Hắn không có cơ hội đâu."