Triệu Quảng chậm rãi nheo mắt lại, rồi sau đó sờ đao, một lát sau cười ha ha: "Tiên sinh thật can đảm! Vậy hôm nay ta liền tha cho hắn một mạng, nể mặt tiên sinh! Có điều lần sau, tiên sinh vẫn là nên ít nói vài câu vô dụng đi!"
Dứt lời, Triệu Quảng liền dẫn theo thanh kim đao nghênh ngang đi ra ngoài.
Khương Sơn nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, trong mắt là vẻ lạnh lẽo chưa từng có.
"Tiểu tiên sinh, đa tạ... tiên sinh cứu mạng."
Khương Sơn bị thanh âm run rẩy truyền đến từ phía sau kéo trở lại.
Cậu nhanh chóng xoay người, liền thấy người đầu bếp cao gầy với khuôn mặt không chút huyết sắc, nửa bên quần áo bên trái đã bị nhuộm đỏ.
Khương Sơn cười khổ: "Nào có phải ta cứu ngươi? Rõ ràng là ta hại ngươi. Nếu ta không ăn món ăn kia, ngươi cũng sẽ không bị liên lụy."
Hơn nữa, cuối cùng kẻ ra tay khiến đầu bếp kia thoát chết lại là Đồ Thất, cậu có muốn ngăn cản cũng không kịp.
Một người đầu bếp đã mất đi một cánh tay, sự nghiệp của hắn e rằng từ đây cũng chấm dứt.
Thế nhưng, đầu bếp Túc Mãn lại nghiêm túc lắc đầu, phủ nhận lời Khương Sơn nói: "Tiểu tiên sinh, tuy rằng tiểu nhân không biết chữ nghĩa, cũng chưa từng đọc kinh sử, nhưng tiểu nhân biết ân oán phân minh, thiện ác rõ ràng. Tiên sinh thích món ăn ta làm là tiên sinh khẳng định tay nghề của ta, đó là chuyện một người đầu bếp nên vui mừng. Tiểu nhân không phải vì mấy con cá kia mà suýt mất mạng, cũng không phải vì tiên sinh."
Đôi mắt Túc Mãn nhìn chằm chằm vào màn mưa lất phất ngoài cửa, một lát sau, hắn cụp mắt xuống: "Tóm lại, ta muốn đa tạ tiên sinh cùng Đồ Thất thống lĩnh. Ít nhất, ta hiện tại có thể rời khỏi Tấn Dương phủ này. Như ngài nói, còn sống vẫn tốt hơn là chết."
Khương Sơn trầm mặc, muốn an ủi vài câu, nhưng lại phát hiện dù nói gì cũng không thích hợp. Cậu không có quyền, không có lực, căn bản không thể thay đổi vận mệnh của những đầu bếp này, vậy thì đừng nói những lời vô nghĩa nữa.
"Cũng được, tay nghề của ngươi rất tốt, không ở Thành chủ phủ thì ra ngoài mở một quán ăn nhỏ cũng đủ sống."
Sau đó, Khương Sơn thấy sắc mặt trắng bệch của đầu bếp kia nở một nụ cười, nụ cười ấy mang theo một cảm giác vô lực khó tả, dường như cậu đang nói về một chuyện gì đó xa xôi không thể với tới vậy.
"Tiểu nhân tên là Túc Mãn. Cha tiểu nhân đặt cho tiểu nhân cái tên này là hy vọng tiểu nhân luôn có được một cuộc sống sung túc và viên mãn.”
Khương Sơn chớp mắt.
Túc Mãn nở một nụ cười giản dị: "Hy vọng khi tiểu nhân gặp lại tiểu tiên sinh, tiên sinh đã phụ tá minh quân nhất thống thiên hạ, khiến mọi nhà được sung túc viên mãn. Đến lúc đó, ta sẽ lại chưng cá cho tiểu tiên sinh."
Trái tim Khương Sơn chợt nhói lên.
Túc Mãn nói xong liền ôm cánh tay trái còn đang rỉ máu, khập khiễng rời khỏi sảnh yến hội. Khương Sơn nhìn theo bóng lưng hắn, hoàn toàn xác định Triệu Quảng tuyệt đối không phải là người mà cậu có thể phò tá.
Thậm chí, tốt nhất là hắn nên bị "đưa lên trời" sớm một chút thì hơn.
Vì thế cậu lại quay đầu nhìn về phía Đồ Thất, nhíu mày.
Đồ Thất: ? Hửm? Sao tiên sinh lại nhìn ta?
Khương Sơn liếc nhìn hắn, rồi lại nhìn những văn sĩ võ tướng vẫn đang hoặc thờ ơ hoặc không rõ nguyên do ở đằng xa, không một ai lọt vào mắt cậu cả. Cậu trợn mắt trừng Đồ Thất: "Ngươi làm nhanh lên."
Rồi cậu phất tay áo rời đi.
Đồ Thất đứng ở cạnh cửa, nhíu mày suy nghĩ mấy chữ "làm nhanh lên" mà tiểu tiên sinh nói? Tiểu tiên sinh muốn hắn làm nhanh cái gì?
Hắn hiện tại đã là người nhanh nhất và bắn chuẩn nhất trong quân Tấn Dương rồi, sức lực cũng chỉ đứng sau Triệu Quảng mà thôi mà?
Đang suy tư, bờ vai của hắn bị Triệu Đại Hùng vỗ một cái: "Yêm sợ muốn chết! Tiểu tiên sinh nhìn thì gầy gò nhỏ bé, nhưng khí thế thật kinh người a! Gan cũng lớn!"
"Yêm cũng không dám khuyên Đại Vương đừng giết người khi ngài ấy đang nổi giận! Ngay cả Tống tiên sinh cũng không dám đâu."
Nhưng tiểu tiên sinh khuyên lại thật sự đoạt lại một mạng người từ dưới đao của Đại Vương.
Đồ Thất nhìn người thành thật này, nói một tiếng: "Cho nên y mới là tiểu tiên sinh mà Đại Vương nhẫn nhịn sát ý cũng muốn đối xử có lễ, còn ngươi chỉ là một con gấu to xác."
"Ha ha! Gấu thì có gì không tốt? Tức phụ của yêm nói yêm cường tráng như gấu! Nhất định có thể sống đến cuối cùng! Ngươi cái đồ chưa có tức phụ thì làm sao mà hiểu được!"
Đồ Thất: "..." Hắn không hề muốn cùng cái loại ngu ngốc thành thật này cùng nhau làm việc hay nói chuyện đâu. Thôi, chỉ mong sao có thể nhanh chóng đổi sang chỗ ở mới.
Hửm?
Hai mắt Đồ Thất lập tức sáng lên, thì ra là thế!
Tiểu tiên sinh muốn hắn làm nhanh lên là nhanh chém Tấn Dương vương, sau đó bọn họ sẽ đổi một chỗ ở khác chứ gì. Chậc, vậy đêm nay hắn sẽ tăng thêm một canh giờ để luyện tập.