Dứt lời, hắn liền sờ ra sau eo, rút thanh trường đao nạm vàng khảm ngọc, vung bổ về phía đầu bếp đang ngây ra như phỗng.
"Đại Vương không thể! Xin hạ thủ lưu tình!"
Khương Sơn vừa nỗ lực uống nước rót dấm, vừa chú ý lời nói, việc làm, biểu tình của Triệu Quảng.
Thật sự là tính cách Triệu Quảng làm cậu không an tâm được.
Triệu Quảng bảo thủ, tùy hứng làm bậy, lại cực kỳ tự tin vào bản thân. Bởi vậy, dù hắn có làm ra chuyện gì, hắn đều sẽ không thừa nhận mình sai. Dù thật sự là hắn phạm sai lầm, hắn cũng sẽ tìm đủ lý do, đổ lỗi cho người khác.
Mà trong chuyện này, người Triệu Quảng có thể đổ lỗi chỉ có đầu bếp.
Hắn có thể bắt toàn bộ đầu bếp Tấn Dương thành đến đây, cho thấy hắn không hề tôn trọng đám đầu bếp này, thậm chí khiến người ta lo ngại.
Vậy nên, nếu Triệu Quảng thật sự đổ lỗi việc cậu bị hóc xương cá cho đầu bếp, kết cục của đầu bếp kia chỉ có con đường chết.
Cho nên, khi Triệu Quảng nổi giận, Khương Sơn liền ngừng rót dấm, khi hắn rút đao động thủ, Khương Sơn đã nhào tới, muốn ngăn cản Triệu Quảng giết người.
Đáng tiếc, thân thể nhỏ bé chỉ nặng vỏn vẹn 65 cân của cậu thật sự không lay động nổi thân hình to lớn 150 cân của Triệu Quảng.
Khương Sơn nhào tới ôm lấy cánh tay Triệu Quảng, không những không thể ép cánh tay Triệu Quảng xuống, thậm chí còn bị Triệu Quảng lôi cả đao lẫn người lên.
Khương Sơn: "..."
Triệu Quảng: "..."
Chuyện này có chút xấu hổ rồi đó.
Có điều, khi bốn mắt nhìn nhau, Khương Sơn vẫn nghiêm túc khuyên bảo: "Đại Vương! Ta đã ổn rồi, vừa rồi bị xương cá mắc cũng là do ta ăn cơm không chuyên tâm, hà tất phải tức giận giết người? Huống chi hôm nay là ngày tốt, quá mức huyết tinh cũng không hay."
Triệu Quảng nheo mắt, nhìn chằm chằm tiểu tiên sinh đang ôm cánh tay hắn, bỗng nhiên cười một tiếng: "Tiên sinh cảm thấy hôm nay đại cát, không nên quá mức huyết tinh sao?"
Khương Sơn ra sức gật đầu.
Triệu Quảng cũng gật đầu, duỗi tay buông Khương Sơn ra, khi Khương Sơn cho rằng hắn muốn buông đồ đao xuống thì đột nhiên hắn lại trở tay vung đao về phía sau!
Trong nháy mắt, máu tươi vẩy ra, màu đỏ tươi chói mắt tràn ngập toàn bộ tầm nhìn của Khương Sơn!
Đồng tử Khương Sơn co rút lại.
Lại nhìn Triệu Quảng đã há cái miệng rộng đầy máu tươi, nói: "Ta cũng thấy hôm nay là một ngày tốt lành, nên giúp tiên sinh giết người để tận hứng!"
Hắn vừa dứt lời, còn định cười lớn thì đột nhiên phát hiện người đầu bếp đáng lẽ phải thân đầu lìa nhau kia thế mà vẫn còn sống. Hắn chỉ vừa chặt đứt một cánh tay thôi sao?! Trong nháy mắt, sắc mặt Triệu Quảng trở nên vô cùng âm trầm, ánh mắt giết người nhìn chằm chằm vào Đồ Thất.
"Lão Thất, lần này ngươi ra tay nhanh quá đấy."
Đồ Thất lúc này mới thu tay vừa kéo người lại, trên mặt mang theo nụ cười hiền hậu: "Đại Vương, tiểu tiên sinh vừa tới mà, đừng dọa hắn chứ. Hắn còn muốn phụ tá Đại Vương xưng bá thiên hạ đó."
Lúc này Triệu Quảng mới híp mắt nhìn Khương Sơn, mà Khương Sơn đã hồi phục tinh thần từ cơn kinh sợ vừa rồi, lạnh lùng liếc nhìn Triệu Quảng, mạnh mẽ xé xuống tấm lụa gấm quý giá trên người, tiến lên trói chặt cánh tay trái đang phun máu của người đầu bếp.
Sức của cậu không đủ, giữa chừng có một bàn tay vươn ra đã giúp cậu cố định mảnh vải đang quấn lấy cánh tay đầu bếp.
Khương Sơn ngước mắt liền chạm phải ánh mắt đen trầm của Đồ Thất.
"Xin lỗi tiểu tiên sinh. Ta cũng chỉ kịp kéo hắn một chút thôi."
Khương Sơn mím môi, nhìn người đầu bếp vì mất máu quá nhiều mà gần như hôn mê, miễn cưỡng cười cười.
"Không sao. Còn sống vẫn tốt hơn là chết."
Sau đó cậu đứng lên, đối diện với Triệu Quảng đang mang vẻ mặt không vui, tâm tình cậu cũng tương đương không tốt, kéo vạt áo dính máu, dưới ánh mắt khác nhau của mọi người chắp tay nói lớn: "Đại Vương! Tại hạ còn có một kế sách, có thể giúp Đại Vương giang sơn trường tồn."
"Ồ? Là diệu kế gì, tiên sinh không ngại nói cho ta nghe thử?"
Ánh mắt Khương Sơn đột nhiên sắc bén, không hề sợ hãi ánh mắt mang theo sát ý của Triệu Quảng: "Dân vi thiên hạ chi bổn, bổn cố tắc thiên hạ cố. Cho nên, ngự người chi sách, đầu tiên là không thể giết hại!”
Trong đại sảnh tức khắc vang lên tiếng hít khí lạnh, đám võ tướng nhìn Khương Sơn với ánh mắt mang theo vài phần bội phục, còn Tống tiên sinh đứng đầu đám văn sĩ lại lần nữa kéo đứt mấy sợi râu của mình, thần sắc phức tạp mà liên tục lắc đầu.
Thiếu niên khí phách đáng quý, lại thiếu lòng dạ!
"Tiên sinh cũng thật dám nói, không sợ ta giơ tay chém xuống, chém giết cả tiên sinh sao?!"
Nói đến câu cuối cùng, thanh âm Triệu Quảng bỗng nhiên cất cao, giọng nói như sấm sét trực tiếp dọa ngã vài tên tôi tớ đang hầu hạ bên cạnh.
Khương Sơn lại nhếch khóe miệng, cuồng phong chợt nổi lên trong sảnh.
"Đại Vương, ta còn có đồng sơn và thiên hạ chưa dâng lên, Đại Vương sao nỡ giết ta?"