"Tiên sinh, mưa đêm lạnh lẽo, giờ này ngắm mưa cũng không ổn đâu."
Khương Sơn: "..." Thật là âm hồn không tan mà!
Nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ, cậu đột nhiên nghiêm mặt ngẩng đầu, chỉ tay lên trời: "Xem sao chổi kìa!"
Đồ Thất ngẩn người, theo bản năng nhíu mày nhìn lên không trung.
Khương Sơn hừ một tiếng, tông cửa xông ra, trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất của mình mà chạy trốn!
Tưởng tượng đến việc bản thân cùng ông già kia đã cùng nhau ngao du sơn thủy khắp nơi suốt mười mấy năm, cũng luyện được một thân khinh công thượng thừa, người thường tuyệt đối không thể đuổi kịp... Thế rồi Khương Sơn liền cảm thấy sau cổ áo mình căng thẳng!
"Hầy!" Cậu nghe được phía sau có tiếng thở dài.
"Tiểu tiên sinh, thất lễ."
Một cánh tay rắn chắc hữu lực mang theo nhiệt độ ấm áp ôm lấy eo cậu, tựa như cậu không có trọng lượng, nhẹ nhàng nhấc bổng lên phía trước.
Cậu cứ như con lừa vậy, bị khiêng lên!
Khiêng!! Lên! Rồi!
"Tiên sinh, eo ngươi thật sự là rất nhỏ."
Khương Sơn: "??!!" Ngươi đám nói như vậy hả?!
"A, nhất thời lỡ lời. Ngươi coi như không nghe thấy đi."
Khương Sơn: "Ha!"
"Tiên sinh, tuy rằng ngươi không muốn bán mạng cho Tấn Dương vương, mà ta cũng cảm thấy Tấn Dương vương thật sự là một kẻ không có đầu óc, ngu ngốc tới mức chỉ biết dùng võ lực."
Khương Sơn: "???" Hừ, ngươi không giả vờ nữa à? Dám chửi bới ông chủ như vậy sao?
"Nhưng hiện tại ngươi và ta đều ở dưới thế lực của Tấn Dương vương, ta tuy không muốn cùng tiên sinh là địch, nhưng cũng chỉ có thể nghe lệnh hành sự. Ít nhất không thể để tiên sinh trốn thoát khi ta đang phụ trách trông coi."
"Mong tiên sinh chớ làm ta khó xử." Đồ Thất vừa nói vừa nhẹ nhàng lắc nhẹ người trên vai: "Đồ Thất xin cảm tạ tiên sinh trước."
Khương Sơn: "..." Ngươi biểu đạt lòng biết ơn bằng cách khiêng ta về ổ cướp à?
Khương Sơn nghiến răng: "Ngươi nếu cũng biết Tấn Dương vương không phải minh chủ, vậy vì sao còn không chạy đi?"
Đồ Thất suy nghĩ, cho Khương Sơn một câu trả lời vô cùng thành khẩn: "Bởi vì Triệu Quảng trời sinh thần lực, lại khó có thể cảm giác được đau đớn như người thường, hiện tại ta đánh không lại hắn."
Khương Sơn: "..." Lý do thật có sức thuyết phục.
"Hơn nữa Triệu Quảng tuy rằng bảo thủ, tàn nhẫn, nhưng hiện tại hắn còn có tiền có lương, binh hùng tướng mạnh, đi theo hắn dù sao cũng hơn đi theo Lý Trường Thắng và Long Bá Thiên."
Khương Sơn lại lần nữa trầm mặc.
Lý Trường Thắng và Long Bá Thiên là hai thế lực quân khởi nghĩa khác ở Tấn Châu, chỉ là Lý Trường Thắng dựa vào Lý gia giàu có, cố thủ Lý Cẩm Thành, loanh quanh hai tòa thành trì, bản thân thì am hiểu nội vụ quản lý, nhưng thủ hạ lại không có tướng lãnh thiện chiến nổi danh, dê béo không có răng nanh võ trang đã định là sẽ bị nuốt chửng.
Còn Long Bá Thiên thì giống Triệu Quảng đều là xuất thân từ sơn phỉ, khác nhau chỉ là Long Bá Thiên giống như một Triệu Quảng phiên bản nhỏ hơn, tuy rằng cũng thiện chiến, nhưng thanh danh, thế lực và binh mã lại kém xa Triệu Quảng. Trước mắt chiếm cứ ở Thăng Long Sơn Tấn Châu, dễ thủ khó công.
Cũng không trách Triệu Quảng nói bọn họ đều là đám gà què, một chùy là tan nát.
Mọe nó, xem ra đi theo Triệu Quảng thật sự là lựa chọn tối ưu ở Tấn Châu.
Không không không, Khương Sơn lắc đầu trên vai Đồ Thất. Lựa chọn tối ưu rõ ràng là cậu quy ẩn núi rừng, chờ đến thiên hạ thái bình rồi ra ngoài chơi mà!
Làm cá mặn không tốt sao? Vì sao cứ phải tìm cho mình một ông chủ?
Hơn nữa Khương Sơn lúc này cũng nghĩ đến điểm có thể lợi dụng trong lời vừa rồi của Đồ Thất, cậu lập tức đỡ vai Đồ Thất, đưa đầu đến trước mặt Đồ Thất, nghênh diện nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén không hề che giấu dưới bóng đêm.
"Ách."
Đôi mắt sói mang theo vẻ lạnh lẽo kia đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh liền nhẹ nhàng cong xuống.
"Tiên sinh có gì muốn nói sao?"
Khương Sơn bị ảnh hưởng bởi vẻ thiện ý không hề che giấu này của hắn, cũng thả lỏng hơn: "Này, hay là ngươi cùng ta cùng nhau chạy đi. Đánh không lại thì chạy được chứ sao. Ngươi không phải là người chạy trốn nhanh nhất dưới trướng Tấn Dương vương sao?"
Đồ Thất cười, sau đó kiên định lắc đầu: "Không được."
"Vì sao lại không được? Ta mấy năm nay cũng coi như có chút tích lũy, cũng có thể cho ngươi tiền bạc, khiến ngươi áo cơm vô ưu mà!"
Đồ Thất vẫn lắc đầu: "Ta thống lĩnh 78 người, đó đều là huynh đệ vào sinh ra tử với ta, ta mà chạy thì bọn họ sẽ bị ta liên lụy, bị xử phạt, thậm chí còn nguy đến tính mạng."
Khương Sơn khẽ nhíu mày, yên lặng suy nghĩ về tiểu kim khố của mimnhf, tiếp tục tăng giá: "Khụ, tại hạ vẫn là có chút tích lũy, 78 huynh đệ kia của ngươi ta cũng có thể bao ăn bao ở."
Đồ Thất bật cười: "Chút tích lũy của tiên sinh hình như không phải là ít à."
Khương Sơn khiêm tốn cười, không phủ nhận, liền thấy tên giả vờ làm Husky thật ra là sói kia lắc đầu: "Kỳ thật các huynh đệ có chết hay không với ta mà nói cũng chẳng hề gì, rốt cuộc người chết không phải ta."