Thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng, nỗ lực hoàn thiện hệ thống quan trắc khí hậu!
Hữu nghị nhắc nhở: Ngày mưa trèo tường dễ bị trượt chân, mà ký chủ đặc biệt dễ bị trượt chân.]
Khương Sơn đối với lời nhắc nhở cuối cùng im lặng trợn trắng mắt.
Đây quả thực là nói rõ ràng cậu mà trèo tường nhất định sẽ bị trừ thời gian sinh mệnh mà! Nhưng so với việc trừ thời gian sinh mệnh, vẫn là làm việc dưới trướng vị Đại Vương hay vô cớ gây rối càng đáng sợ hơn.
Một hai ngày mà thôi, cậu chịu được!
Huống hồ cậu cũng không nhất định phải trèo tường, nói không chừng người trong viện đều đã ngủ say, cậu có thể quang minh chính đại đi ra ngoài thì sao?
Nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp đó, Khương Sơn nhìn mưa gió ngoài cửa sổ cũng cảm thấy mỹ mãn, xoay người liền thấy chăn đệm mới tinh, quần áo chỉnh tề được bày ở trên giường, còn có canh nóng trên bàn và nước ấm trong bồn.
Thậm chí trên bộ đồ mới còn có một cái túi phồng lên, Khương Sơn rất có hứng thú mở ra nhìn thử, ồ! Thế nhưng là một túi vàng bạc hình cây đậu.
Như vậy xem ra, Tấn Dương vương ít nhất là một vị Đại Vương hào phóng, biết phát tiền lương cho đám xã súc dưới trướng. Nhưng là... Khương Sơn thở dài, ông chủ có tính tình không tốt, lại còn hay vô cớ gây rối, có trả lương nhiều cũng vô dụng.
Cho nên vẫn là nhân lúc còn sớm trốn đi thôi, số vàng bạc cây đậu này coi như là bồi thường tổn thất tinh thần cho cậu khi bị ép rời núi. Khương Sơn thực vừa lòng.
Sau đó Khương Sơn nhìn tất cả đồ vật rồi khẽ cười một tiếng.
Quả nhiên Đồ Thất không phải người thành thật, một người ngốc nghếch thì làm sao có thể an bài mọi chuyện chu toàn như vậy được?
Có điều cứ ăn cơm trước, rửa mặt thay quần áo sau. Nghỉ ngơi cho tốt, đêm nay mới có sức lực trèo tường.
Vì thế, Khương Sơn thoạt nhìn vô cùng phối hợp mà ở lại trong sân Tấn Dương vương đã chuẩn bị cho mình. Cậu thay bộ đồ mới, treo túi tiền lên, ăn qua cơm canh, còn đi cọ rửa cho con lừa trắng của mình một phen, lắp yên ngựa vào.
Thậm chí cậu còn dùng cả buổi trưa để đi hỏi thăm bảy vị mưu sĩ còn lại trong viện. Dù trong đó có ba người âm dương quái khí, hai người lãnh đạm, còn một người trực tiếp đuổi cậu đi, cậu cũng không hề giận. Cậu vẫn tiếp tục thưởng thức hoa cỏ của Thành chủ phủ, còn nghiêm túc khen ngợi.
Mặc cho ai nhìn vào cũng cảm thấy vị mưu sĩ số một thiên hạ này muốn ở lại dưới trướng Tấn Dương vương lâu dài, đến nỗi đám hạ nhân đều nhỏ giọng bàn tán xôn xao, tò mò không biết ngày mai Khương tiên sinh sẽ dâng lên kế sách lợi hại gì cho Đại Vương!
Sau đó, màn đêm buông xuống, giờ Tý, trời đổ mưa phùn.
Khương Sơn lén lút mở cửa phòng chính, ngó về phía tây.
Cánh cửa phía tây cũng lặng lẽ mở ra, để lộ cái đầu to thông minh của Bạch Thông Minh.
Sau đó, một người một lừa đồng thời nhìn về phía đông.
Đông sương phòng tối om, người trong phòng dường như đã ngủ say.
Khương Sơn cười, khóe mắt đuôi mày đều lộ vẻ đắc ý.
"Bạch Thông Minh! Chúng ta đi!"
Một buổi trưa cũng đủ để cậu nắm rõ bố cục toàn bộ viện mưu sĩ, thậm chí là phần lớn Thành chủ phủ. Cậu đã tìm được hai cửa hông không người canh giữ, một bức tường thấp có thể nhảy qua. Nếu không được nữa, cậu còn thấy một cái lỗ chó cao nửa người.
Khương Sơn nhếch miệng, “phì!”, cậu nhất định sẽ không dùng đến chỗ đó.
Sau đó, Khương tiên sinh tâm tình sung sướng nắm lừa, vừa mở đại môn tiểu viện liền thấy Đồ Thất đứng ở ngoài cửa với vẻ mặt ngây ngô.
"Tiểu Khương tiên sinh. Canh khuya sương nặng, giờ này dắt lừa đi dạo không ổn đâu."
Khương Sơn: "...Mọe."
Bạch Thông Minh: "Be."
Ngươi đứng ở ngoài này từ bao giờ vậy! Hả! Hả?
Khương Sơn "phanh" một tiếng đóng cửa lại, nghiến răng nghiến lợi trở về phòng.
Nhưng trước khi đi, cậu nắm lấy tai con lừa trắng của mình nói: "Gió lớn, ta đi trước. Lát nữa tự ngươi chạy ra thành. Gặp ở chỗ cũ."
Con lừa trắng dâm dậm chân.
Sau đó, Khương Sơn nhìn Đồ Thất đang đứng trong viện: "Ta ngủ! Đừng làm phiền ta!"
Nửa canh giờ sau, Khương Sơn từ trong ổ chăn bò ra. Cậu mở cửa sổ phòng, trực tiếp trèo cửa sổ mà chạy, suýt chút nữa thì trẹo chân.
Cũng may lần này không thấy Đồ Thất đứng ngoài cửa sổ, cậu tìm được một trong những cửa hông không người canh giữ, thừa dịp bóng đêm nhanh chóng chuồn đi!
Một đường men theo con đường nhỏ dọc tường vây về phía tây, có thể đến cửa hông Tây Nam của phủ thành. Mà trong rừng cây nhỏ phía nam cửa hông có một cái cửa hẹp nhỏ, là nơi đám hạ nhân lén lút mua đồ mang vào. Ban đêm thường không có người trông giữ, chỉ khóa bên trong.
Cửa hông ngay trước mắt, không người canh giữ, tự do đang vẫy gọi cậu!
Khi Khương Sơn mặt tươi cười nắm lấy then cài, đẩy cửa ra
Ngoài cửa, Đồ Thất vẫy tay với cậu.