Chức Mưu Sĩ Này Ta Không Làm Nữa

Chương 13

Trước Sau

break

Khương Sơn: "Hả?"

"Chủ yếu là lòng dạ tại hạ nhỏ nhen."

Khương Sơn: "Hả??"

"Chịu không nổi có người ở trên đầu ta.” Khi nói ra những lời này, ánh mắt Đồ Môn Minh Quang nhìn thẳng về phía Tấn Dương Thành chủ phủ, thình lình hiện ra một nụ cười vô cùng lạnh lẽo trong đêm đen: "Trong vòng 3 tháng, ta tất trảm hắn dưới chân ngựa!"

Khương Sơn: "...6!"

"Tiểu tiên sinh, 6 có ý tứ đặc biệt gì sao?"

Khương Sơn trợn trắng mắt đẩy Đồ Thất ra ngoài cửa: "Ý là nói ngươi thực sự 'lục' hoặc là một tên 'lão lục'* đó."

*Ngôn ngữ game online, ý chỉ những kẻ chuyên đâm lén sau lưng.

Đồ Thất bị nhốt ở ngoài cửa: "Ơ, vậy 'rất lục' cùng 'lão lục' lại có ý gì?"

Khương Sơn rít gào trong phòng: "Ý là bảo ngươi cút đi ngủ đi!"

Nếu Đồ Thất không còn sắm vai kẻ ngốc thành thật trước mặt cậu nữa, cậu cũng không cần phải giữ cái giá của đệ nhất mưu sĩ làm gì.

Hai người bọn họ đều tâm sinh phản cốt, không có ý định làm công cho Tấn Dương Vương, xem như có thể cùng nhau nói xấu ông chủ, sẽ không lục đục với nhau như "đồng nghiệp thật sự".

Đã là đồng nghiệp thật sự thì không cần phải kéo chân nhau.

Ít nhất trong thời gian Đồ Thất phụ trách trông coi cậu, cậu cứ ở lại Tấn Dương thành được ngày nào hay ngày đó đi.

Mà nếu đã quyết định ở lại thì việc đầu tiên cần phải nghĩ chính là ngày mai phải hiến kế như thế nào.

Triệu Quảng đã đợi một ngày, ngày mai chắc chắn sẽ lại đòi cậu hiến mưu kế bình định thiên hạ. Tuy rằng cậu quyết định tạm thời cứ kéo dài thời gian, nhưng Triệu Quảng vừa nóng nảy lại vừa bá đạo, hôm nay cậu nói không được, ngày mai còn nói không có mưu kế, chỉ sợ ngày sau sẽ bị "bỏ xó" mất.

Cho nên ngày mai còn phải làm chút gì đó để duy trì cái danh thiên hạ đệ nhất mưu sĩ.

Khương Sơn nghĩ đến đây liền nhịn không được thở dài. Quả nhiên nổi danh khiến người ta mệt mỏi mà!

Cũng may bày mưu tính kế với cậu mà nói cũng không phải là vấn đề lớn gì, tổng kết lịch sử Hoa Hạ mấy ngàn năm, một người xuyên việt từng được giáo dục như cậu đều có thể tùy tiện nói ra vài loại mưu kế hay và tri thức đại pháp.

Tỉ như xây tường cao, tích trữ lương thực, chậm xưng vương; tỉ như cải tiến nông cụ cùng phương pháp phơi muối trên bãi biển; tỉ như phương pháp chế tác cồn cùng cấp cứu đơn giản sau chiến tranh, lại tỉ như một pháo hai bom ba lựu đạn, nổ ra một cái thiên hạ chi chủ còn được!

Ừm. Những phương pháp này Khương Sơn đều không tính dùng.

Cậu cũng đâu phải thật sự muốn làm việc cho Tấn Dương Vương! Hơn nữa, nói thật, những phương pháp trên kia đều yêu cầu thời gian và một hậu phương lớn ổn định mới có thể dần dần thí nghiệm và thực hành.

Với tính nôn nóng của Triệu Quảng, tất nhiên hắn sẽ không muốn chờ.

Hắn đại khái chỉ biết nói: "Tiên sinh! Trong vòng 1 ngày ta muốn xem cồn/ muối biển/ thiên lôi nhân tạo!"

Khương Sơn khẽ nhếch miệng, quả nhiên Tấn Dương Vương chính là cái loại ông chủ mà xã súc ghét nhất, kiểu Đại Vương bá đạo tổng tài ngốc nghếch vô lý ấy?!

Khương xã súc thở sâu, quyết định trước tiên trổ chút tài năng giữ nhà, đoán trước thời tiết cho Đại Vương.

Đừng xem thường việc dự đoán thời tiết, chỉ cần đầu óc Tấn Dương Vương không có hỏng, ít nhiều cũng có chút cái nhìn đại cục, sẽ biết khí hậu cùng địa thế quan trọng thế nào trong chiến tranh!

Trước có tú nhi, hỏa hệ Đại Ma Đạo Sư, một viên thiên thạch danh dương thiên hạ; sau có judy, phong hệ Đại Ma Đạo Sư, ba trận gió lớn bình định giang sơn!

Dù cậu không triệu hoán được sao băng giáng xuống, phán đoán khi nào có gió to mưa lớn vẫn là dễ như trở bàn tay! Tấn Dương Vương có thể biết trước thời tiết, thế nào cũng nên thỏa mãn.

Khương Sơn nghĩ vậy, liền rốt cuộc an tâm ngủ.

Bất quá, khi sắp ngủ, cậu đột nhiên lại mở bừng mắt.

Không được, không thể loại trừ khả năng Tấn Dương Vương là một tên ngu ngốc hoàn toàn.

Ông chủ ngốc nghếch ở các công ty nhiều như vậy, nói không chừng cậu sẽ đụng phải một người. Cậu phải có phương án thứ hai!

Cậu mở bản đồ hệ thống của mình ra, nhìn các loại khối vuông, tam giác, nửa vòng tròn được đánh dấu trên đó, thở ra một hơi.

Hy vọng không cần dùng đến phương án hai.

Cậu thật sự rất không muốn đưa tiền cho Tấn Dương Vương.

Sáng hôm sau.

Quả nhiên, Tấn Dương Vương phái người tới đón Khương Sơn đến đại sảnh nghị sự gặp mặt các nhân vật trọng yếu của Tấn Dương quân.

Đồ Thất cũng ở đó, có điều hắn ngồi ở góc cuối cùng gần cửa.

"Các vị! Các vị mau đến xem! Đây là Khương Sơn, Tiểu Khương tiên sinh, thần toán đoán đâu trúng đó, thiên hạ đệ nhất mưu sĩ!"

Tấn Dương Vương Triệu Quảng cười lớn đứng bên cạnh Khương Sơn, vừa vỗ vai cậu vừa khoe khoang với mọi người trong đại sảnh, cứ như hắn vừa có được trân bảo hiếm có gì đó vậy.

Khương Sơn thậm chí cảm thấy nếu cậu là một khối ngọc vuông, hiện tại đã bị đại hán chín thước này giơ qua đỉnh đầu, mặt hướng bốn phương tám hướng rồi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc