"Lạnh quá!" Chu Sa ôm cánh tay, gió lớn trên đỉnh núi thổi qua cô, đi cáp treo xuống núi cũng rét lạnh vô cùng.
Giang Thâm ôm Chu Sa vào lòng, chạm vào Chu Sa môi, rất lạnh.
Giang Thâm dùng lưỡi liếʍ liếʍ môi Chu Sa, Chu Sa cũng chịu không nổi muốn hút lấy sự ấm áp trong miệng Giang Thâm.
Nụ hôn của Giang Thâm dịu dàng đầy yêu thương, đầu lưỡi quấn quýt với lưỡi của Chu Sa, mãi đến chân núi mới chịu tách ra.
"Muốn đi một nơi ấm áp hơn không?" Giang Thâm đỡ Chu Sa bước ra ngoài cáp treo.
"Đi đâu?"
"Maldives? Đảo Bali? Em thích chỗ nào?" Nơi ấm áp đúng là cách xa vạn dặm mà.
"Chủ tịch có thời gian rảnh rỗi thế này à?" Chu Sa biết rõ Giang Thâm rất bận rộn.
"Chủ tịch cũng phải có kỳ nghỉ phép chứ." Giang Thâm tháo bao tay ra rồi nắm tay Chu Sa, cũng rất lạnh.
"Maldives." Kỳ nghỉ mang tính chất thư giãn đơn thuần thế này khiến Chu Sa có chút vui vẻ.
Buổi chiều hôm sau, Chu Sa đã nằm trong sân thượng của biệt thự trên mặt nước hứng gió biển ngắm hoàng hôn.
Bình thường ở Cheval Blanc Randheli, nếu không đặt trước mấy tháng thì không thể có phòng.
Thế mà dù Giang Thâm đột nhiên nảy ra ý định, vẫn có thể đặt được biệt thự trên mặt nước có góc nhìn đẹp nhất.
Giang Thâm bưng ly champagne đi tới.
Chu Sa lật người lại: "Giúp em bôi đằng sau lưng đi, em bôi không tới." Cô đưa kem chống nắng cho Giang Thâm.
Cho dù là chạng vạng, nhưng tia tử nɠɵạı mạnh thế này cũng đủ làm cho người ta đen xuống ba sắc độ.
Giang Thâm cầm lấy kem chống nắng bắt đầu phục vụ cho Chu Sa, hắn cởi dây áo tắm của Chu Sa ra, tấm lưng ngọc ngà lộ ra hết.
Giang Thâm xịt kem chống nắng vào lòng bàn tay, xoa trên lưng Chu Sa vài vòng, làm da nhẵn nhụi của Chu Sa làm lòng bàn tay Giang Thâm hơi nóng lên: "Lực tay như thế này đã được chưa Tạ ŧıểυ thư?"
Tạ ŧıểυ thư từ từ nhắm mắt lại: "Trên eo còn chưa có thoa đó."
Giang Thâm ngoan ngoãn thoa lên eo cho Chu Sa, sau đó chuyển tới chân, từ bắp chân, xoa bóp từng chút một, chân dài rất nhỏ rất thẳng, sờ tới sờ lui cũng không thấy xương.
Giang Thâm vuốt ve nắn bóp đùi Chu Sa, Chu Sa cảm thấy hơi nhột: "Cẩn thận không thôi không có tiền boa đó, mát xa cũng phải có tâm."
"Được." Giang Thâm đồng ý dứt khoát.
Tay Giang Thâm cứ xoa lên trên, hắn tách chân Chu Sa ra, cách lớp qυầи ɭóŧ xoa lấy ŧıểυ hoa huy*t của Chu Sa, đương nhiên tay nghề vô cùng tốt, chỉ trong chốc lát, trên qυầи ɭóŧ liền thấm ra vệt nước.
Giang Thâm cúi thấp người: "Tạ ŧıểυ thư vẫn hài lòng với phục vụ này chứ?"
Giọng nói của Chu Sa lười biếng mà dụ hoặc: "Buổi tối cho anh."
Trong sân thượng có một bể bơi vô cực hình chữ nhật, đối diện với biển cả rộng lớn.
Hoàng hôn nhuộm đỏ như máu, nước biển ở phía xa xa cũng phản chiếu thành một màu vàng hồng, nơi gần bờ thì vẫn một màu xanh lam như cũ.
Chu Sa tựa vào thành hồ, Giang Thâm từ sau lưng bơi tới, ôm eo Chu Sa.
Chu Sa nhìn xa xa chốc lát, quay lưng về phía hoàng hôn selfie một tấm.
Chỉ cần muốn, Giang Thừa sẽ luôn có hàng tá những buổi dạ hội và tiệc rượu tham gia không hết.
Đại đa số là nhàm chán.
Đây là một hội nghị nội bộ quy mô nhỏ, làm giống phòng khách, mấy vị tổng giám đốc ngồi ở trên mấy cái ghế salon, bên cạnh có người chủ trì, Giang Thừa ngồi ở giữa đội hình.
Cũng may không phải trường hợp lớn, không có người quay phim, lúc mọi người bàn luận về an ninh mạng thông tin di động, Giang Thừa quang minh chính đại lấy điện thoại ra chơi.
Giang Thừa hờ hững trả lời lại tin nhắn WeChat của mấy quản lý cấp cao, lúc chuẩn bị thoát ra thì trong nhóm bạn bè xuất hiện một chấm đỏ, trong nháy mắt, chứng ám ảnh cưỡng chế buộc hắn phải bấm vào xem.
Thế mà lại là Chu Sa: "Tôi có thể làm McDull rồi. [Hình ảnh]"
Hắn với Chu Sa cũng không làm mấy kiểu nghi thức chia tay như là kéo đối phương vào danh sách đen này nọ, chính xác là rất bình tĩnh, mỗi người tự biến mất trong cuộc sống của người kia.
Chu Sa cũng không hay đăng vào nhóm bạn bè, một năm nhiều lắm chỉ đăng ba status.
Giang Thừa có chút tò mò bấm vào ảnh chụp, Chu Sa chụp góc nghiêng của gương mặt, tóc còn lấp lánh ánh nước, vài giọt văng trên mặt của Chu Sa, nhìn qua vừa gợi cảm lại có chút đáng yêu, phía xa xa hình như là biển.
Nhưng rất nhanh, Giang Thừa cảm thấy tim mình đau nhói một chút, như có gió càn quét qua, khiến cho hơi thở của hắn đều trở nên lạnh băng.
Dường như di động cũng cầm không chắc.
Chu Sa dựa vào ngực của một người đàn ông.
"Về điểm này, chúng ta nghe một chút ý kiển của tổng giám đốc Giang."
Yên lặng hồi lâu.
"Tổng giám đốc Giang?"
Giang Thừa đờ đẫn ngẩng đầu, cầm lấy micro: "Về phương diện mã hóa phép tính này..."
Trong đầu Giang Thừa vang lên âm thanh ong ong, hắn máy móc nói xong một đoạn phát biểu, mọi người liền vỗ tay cho hắn.
"Xin lỗi, tôi còn có chút việc." Giang Thừa hướng về phía mấy vị trên khán đài gật đầu chào nhẹ, cũng hướng về phía khán giả bên dưới ra hiệu sau đó nhanh chóng rời khỏi sân khấu.
Kỳ thật cũng không cần thiết phải... Nội tâm của Giang Thừa đang nói.
Nhưng hắn không ở lại nổi nữa.
Trợ lý chạy ra theo Giang Thừa, Giang Thừa khoát khoát tay, hắn ngồi vào trong xe, lấy điện thoại ra lần nữa.
Hắn phóng to ảnh chụp soi kỹ từng chi tiết.
Là hoàng hôn--- chênh lệch khoảng ba đến năm tiếng, phía sau thật là biển, có thể thấy thành bể bơi mờ mờ, là bể bơi của biệt thự trên mặt nước? Cheval Blanc? Hay là Langkawi?
Chu Sa nói MCDull... vậy là Cheval Blanc.
Cơ thể người đàn ông bị che hơn phân nửa, chỉ lộ ra một chút cơ ngực.
Chu Sa, Giang Thừa nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt của Chu Sa.
Ảnh chụp trên màn hình đột nhiên bị cuộc gọi đến thay thế, Giang Thừa không chút suy nghĩ từ chối cuộc gọi của Bùi Oanh.
Hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm ảnh.
Rất nhanh, hắn lại thấy được trên cổ Chu Sa, có một dấu hôn ẩn dưới sợi tóc ẩm ướt.
Giang Thừa bấm tắt màn hình.
Hắn hít thở sâu một hồi, khởi động xe.
Chu Sa cùng người đàn ông khác ở bên nhau là chuyện bình thường, Giang Thừa nói với chính mình.
Giang Thừa tận lực đuổi chuyện này ra khỏi đầu, nhưng đến đèn đỏ ở giao lộ, hắn không có cách nào khống chế lại mở di động lên lần nữa, một lần lại một lần làm mới nhóm bạn bè, đợi Chu Sa cập nhật trạng thái mới.
Giang Thừa vượt qua mười bảy cái đèn đỏ, mỗi một cái đèn đỏ hắn đều căng thẳng nhìn WeChat, hắn mở WeChat của Chu Sa ra, rồi đóng lại, nhìn chằm chằm tấm ảnh kia, rồi lại thoát ra.
Thậm chí bởi vì quá chăm chú mà bị xe phía sau nhắc nhở---- cẩn thận bấm còi báo cho chiếc xe Bentley châu Âu phía trước rằng đèn xanh đã sáng.
Giang Thừa vội vã đậu xe vào gara xong, vừa vào phòng liền ngã người vào ghế salon, mở di động ra xem lần nữa thì ảnh chụp đã không còn.
Nhóm bạn bè đã biến mất không thấy đâu.
Xoá rồi sao? Giang Thừa bấm vào ảnh đại diện của Chu Sa, chỗ nhóm bạn bè trống không.
Không, là chặn hắn.
Giang Thừa siết chặt điện thoại.
Giang Thừa đứng lên đi hai vòng ở trong phòng, Chu Sa cô có thể ở cùng một người đàn ông khác... Chúng ta đã không còn quan hệ gì, mình và Bùi Oanh ở bên nhau, mình đã từng yêu Bùi Oanh tha thiết, quanh đi quẩn lại thử bắt đầu một lần nữa, mình nên vui mừng. Hơn nữa, Chu Sa cũng chỉ là người dùng để làm phai mờ đi hình bóng của Bùi Oanh ở trong lòng mình.
Cơ thể của Chu Sa quả thật có sức hấp dẫn rất lớn đối với mình, nhưng hẳn chỉ có cơ thể--- mình cũng không phải vì muốn thoát khỏi sự khống chế này mà chọn chia tay với cô ấy hay sao?
Mình chỉ là nhất thời không tiếp nhận được chuyện người phụ nữ từng thuộc về mình giờ lại ở dưới thân người đàn ông khác thôi.
Chuyện này không có gì ghê gớm cả.
Giang Thừa ở phòng khách bồi hồi, thử thuyết phục chính mình.
Cuối cùng hắn cũng thở ra một hơi, tắm rửa lên giường, Bùi Oanh lại gọi tới lần nữa: "Giang Thừa?".
"Sao thế?".
"Không phải nói tối nay cùng ăn cơm tối sao? Em đang ở trước cửa nhà hàng nè."
Giang Thừa che mắt lai: "Xin lỗi Bùi Oanh, anh có chút việc phải đi trước nhưng quên báo lại cho em."
"Không sao, em biết rồi, em tự về nhà được mà." Bùi Oanh từ trước đến giờ đều rất khéo hiểu lòng người.
"...Thật xin lỗi."
Cúp máy xong, Giang Thừa nằm trong bóng tối.
Hắn cảm thấy có thứ gì đó từ trong người mình thoát ra ngoài.
Hắn không biết cảm xúc bây giờ của mình có phải được gọi là hối hận hay không nữa.
_______________________
Lời của Mama: Mặc dù bên bộ kia ta cũng đã nói qua nhưng bên này lại giải thích lần nữa. Ta biết mọi người chờ đợi thật vất vả, ta cũng không muốn, nhưng dạo gần đây ta phải bù đầu trong việc phỏng vấn tìm việc mới nên đành chậm trễ mọi người. Ta cũng cảm thấy thật có lỗi, nhưng về tới nhà đã hết hơi rồi nên đành nợ lại.
Nhưng mọi người cứ yên tâm, ta đều ghi nợ cả, hôm nào đấy thấy ta đăng liên tục mấy chương thì hiểu ha, riêng chương phúc lợi ta sẽ thông báo rõ. Có điều ta thấy phúc lợi chắc lâu lắm đây, thấy mọi người ít bình chọn cho ta quá. Hic...
Ừm, bắt đầu ngược Giang Thừa rồi đó, ta cảm thấy thật ra hắn cũng rất đáng thương.