Quả thật đây là chuyến đi công tác của Giang Thâm, địa điểm là trong quán bar của một khách sạn cách đó không xa, hắn tới để gặp một người.
Cũng không phải nhất định phải làm ra vẻ bí ẩn như vậy, mặc dù thật sự hắn cố ý che dấu cuộc gặp gỡ này.
Chỉ là cuộc hẹn lần này đúng lúc đối phương đang trong kỳ nghỉ phép, nên hắn cũng thừa dịp mà dẫn Chu Sa đi du lịch một chuyến.
Khi Giang Thâm đẩy cửa đi vào thì đối phương đã tới rồi.
Đêm qua ở trên giường, Giang Thâm cảm nhận được một mặt thanh niên đa͙σ đức giả của mình bị Chu Sa lột trần, còn khi đối diện với cậu bé này, trong lòng Giang Thâm quả thật có chút xúc động, đây mới chính xác là một thanh niên còn quá trẻ, cũng là một cậu bé quá ư tinh tế.
Bên cạnh cậu đặt bộ dụng cụ để đi trượt tuyết, có vẻ như sau cuộc gặp mặt sẽ đi trượt luôn. Cậu cười nhẹ: "Rượu trái cây của lão Hart có thể thưởng thức bất kỳ lúc nào, chủ tịch Giang nếm thử một chút đi." Cậu quay đầu nói với ông chủ râu quai nón trong quầy bar: "Cho vị tiên sinh này cảm nhận một chút tâm tình ở Thụy Sĩ."
Cậu đổi thành tiếng Đức, giọng cực chuẩn.
"ŧıểυ Chu tổng khách sáo quá." Giang Thâm ngồi trước quầy bar.
Một năm trước, Giang Thâm quen biết Chu Đường.
Đã có lúc, hắn tự phụ với khả năng kinh doanh thiên phú của mình, nhưng lúc Chu Đường tiếp quản sản nghiệp của Chu thị ở Đại lục thậm chí còn chưa thành niên.
"Hồng Tượng có hứng thú với Khoa học kỹ thuật Thừa Diễn sao?" Giang Thâm nhấp một chút rượu trái cây màu vàng óng ánh, cảm nhận được sự độc đáo khi những bong bóng khí vỡ tan trong miệng, dứt khoát đi thẳng vào chủ đề hôm nay.
Vốn điều lệ của thương hiệu Hồng Tượng là do Chu thị đầu tư vào.
Năm ngoái vừa thâm nhập vào Đại lục, tầm nhìn rất tốt, liền làm tam đơn kinh diễm một mảnh.
Đây là tác phẩm của Chu Đường.
Chu Đường vuốt vuốt ly rượu: "Với sự phát triển của AI, thì cổ phiếu thị trường của Thừa Diễn, ai cũng sẽ cảm thấy hứng thú với nó."
"Nhưng có thể ăn được, không nhiều lắm." Giang Thâm dù bận vẫn ung dung mà nhìn Chu Đường.
Chu Đường vẫn mỉm cười như cũ: "Ý của chủ tịch Giang, có hứng thú, có tài chính, có năng lực, muốn cạnh tranh, chỉ là anh với tôi thôi sao?"
Giang Thâm cũng cười nhẹ: "Không biết Hồng Tượng chuẩn bị nuốt bao nhiêu cổ phần."
"Rất nhiều rất nhiều, rất nhiều." Ý của Chu Đường là Giang Thừa sẽ tung ra toàn bộ.
"Vậy thì hết sức đúng lúc." Giang Thâm lại uống một hớp rượu: "Hay là nên nói thật không khéo chút nào."
"Vậy chúc cho chủ tịch Giang được thành công như ý muốn." Chu Đường nâng ly kính một cái: "Nhưng theo như tôi được biết, tổng giám đốc Giang của Thừa Diễn, chưa chắc đã nghĩ như vậy."
Giang Thâm cười cười: "ŧıểυ Chu tổng rất thích trượt tuyết?"
"Tàm tạm thôi, cũng phải có cái gì đó để giải toả áp lực." Chu Đường không để ý việc Giang Thâm chuyển đề tài: "Phương pháp giải toả áp lực của chủ tịch Giang xem ra rất độc đáo." Cậu nhìn thoáng qua môi dưới của Giang Thâm.
Giang Thâm liếʍ vết thương một cái: "Có đôi khi rất khó khống chế."
Chu Đường gật gật đầu, hắn nhìn đồng hồ: "Đến giờ tôi có hẹn trước rồi, chủ tịch Giang có muốn cảm nhận một chút đường trượt tuyết ở đây không?"
"Lần sau đi." Giang Thâm kết thúc cuộc trò chuyện: "Cảm ơn ŧıểυ Chu tổng đã giới thiệu tiến sĩ Trần Tuấn Đằng."
"Có thể giúp ngài là tốt rồi." Chu Đường sờ sờ cằm, cầm bộ dụng cụ trượt tuyết ra khỏi quán bar.
Chu Sa lại không có ở trong phòng.
Giang Thâm gọi điện hỏi quầy tiếp tân, được báo rằng Tạ ŧıểυ thư đã mượn bộ dụng cụ trượt tuyết lên đỉnh núi.
------- Thế mà không thèm đợi hắn?
Giang Thâm cũng chuẩn bị đồ đạc lên khu trượt tuyết của khách sạn.
Trên đỉnh núi không có nhiều người lắm, Giang Thâm liếc mắt một cái đã thấy được Chu Sa trên đường trượt VIP.
Hắn không biết Chu Sa biết trượt tuyết.
Có lẽ vì an toàn, bên cạnh Chu Sa có một vị huấn luyện viên đi theo, để hướng dẫn kỹ thuật.
Giang Thâm ngồi bên trong phòng nghỉ nhìn theo Chu Sa.
Trùm kín mít luôn, mắt đeo kính bảo hộ, cả khuôn mặt xem ra chỉ còn nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn thon thon.
Nhưng dường như không thể giấu đi được nét phong tình, Giang Thâm giống như có thể nhìn xuyên qua bộ đồ dày cộm, thấy được cơ thể mềm mại của Chu Sa.
Yết hầu của Giang Thâm lên xuống một cái.
Lúc huấn luyện viên trượt tuyết giảng đến chỗ cần lưu ý trong khi trượt tuyết, anh ta đỡ eo Chu Sa, ra hiệu làm động tác ngã về phía sau, bảo Chu Sa dựa vào mình.
Giang Thâm bỗng có chút không vui một cách vi diệu, nhưng lại không biết từ đâu mà ra.
Chu Sa lấy ván trượt tuyết chuẩn bị xuất phát, Giang Thâm đến trước cửa sổ, nhìn động tác của Chu Sa.
Đường trượt rất dài, hẹp mà còn dốc, có mấy đoạn quanh co khúc khuỷu, hai bên lộ ra đá nham thạch, nhìn qua đúng là một thử thách không ổn lắm.
Động tác của Chu Sa rất nhuần nhuyễn, cô đứng ở điểm xuất phát thả ván trượt xuống.
Nơi này chắc chắn nguy hiểm, nên có rất ít du khác bình thường đến thử sức.
Nhưng nhìn Chu Sa cứ như đang đi tản bộ.
Cô gái này không phải là chim hoàng yến bình thường, Giang Thâm nghĩ.
Cho nên, Giang Thừa nhất định sẽ bị cô hấp dẫn.
Giang Thâm cong khóe môi, có lẽ chính Giang Thừa cũng không ý thức được chuyện này.
Cảm giác làm nhà tiên tri này khiến hắn có chút sung sướиɠ.
Chu Sa kiểm tra lần cuối, cô bắt đầu kiểm tra gậy chống.
Vì để cô nới lỏng cảnh giác------- cô bé này hiểu rất rõ cách bảo vệ mình, cô giao dịch với Giang Thừa, trừ cơ thể ra thì một chút tình cảm cũng không bỏ ra------- nên hắn phải tuyên bố mình bị Bùi Oanh đá.
Em xem, tôi cũng bất đắc dĩ lắm, tôi bị Bùi Oanh đá, cũng không phải tôi vì em mà chia tay với cô ấy.
Có lẽ mấy cô gái khác sẽ vì thế mà cảm thấy vui sướиɠ, nhưng Giang Thâm biết Chu Sa thì không, cô chỉ nghĩ, vì sao? Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Tôi rất đáng thương, tôi tiếp cận em, chỉ là vì được ủ ấm. Em thả lỏng đi.
Tôi chẳng qua là bị em hấp dẫn, tôi âm thầm tìm bác sĩ vì mẹ em, tôi cũng không cần bất kỳ sự báo đáp nào.
Em có thể bỏ xuống sự đề phòng của em... có thể thử tiếp nhận tôi.
Em có thể, yêu tôi.
Giang Thâm như có thể nhìn thấy trước cảnh Giang Thừa đau khổ, hắn vì muốn khuếch đại cảm giác vui buồn lẫn lộn giữa được và mất nên đã để Bùi Oanh trở lại bên Giang Thừa lần nữa.
Hơn nữa, một hòn đá ném trúng hai con chim.
Trong lòng Giang Thâm lại nghĩ đến một chuyện khác.
Chu Sa chống xuống đất một cái, trượt xuống chân núi.
Giang Thâm lấy lại tinh thần nhìn theo Chu Sa.
Đường trượt này quanh co lại rất dài, chỉ nhìn thôi mà đã có cảm giác ngạt thở.
Động tác của Chu Sa nhẹ nhàng lại trôi chảy, nhìn cô khéo léo trượt trên đường tuyết như một linh tinh mà muốn thót tim.
Cô đến gần khúc cua đầu tiên.
Thậm chí Giang Thâm đã hơi hơi nín thở.
Chu Sa vẽ một vòng cung hoàn mỹ qua khúc cua, thẳng xuống đoạn cua liên hoàn bên dưới.
Tinh tế và nhanh nhẹn, không một chút trì trệ, Chu Sa lướt qua khe đá nham thạch, như một thác nước trút thẳng xuống dưới, băng qua đoạn đường khúc khuỷ.
Lớp bụi tuyết bay lên ở phía sau cô, biến thành một dải kim tuyến bạc lấp lánh.
Cuối cùng cũng từ từ dừng lại.
Mặc dù đã biến thành một chấm nho nhỏ, nhưng huấn luyện viên vẫn đứng ở chỗ cũ ở vỗ tay cho cô.
Quá xinh đẹp, quá gọn gẽ, quá tuyệt vời.
Chu Sa đã chinh phục ngọn núi này.
Mà Giang Thâm cũng thở phào một hơi, có một loại cảm giác khó hiểu cứ quanh quẩn trong lòng, hắn muốn chinh phục, không phải vì ai khác, cũng không chỉ mỗi việc ở dưới thân hắn rêи ɾỉ êm ái, hắn nghĩ, hắn muốn chinh phục từ cơ thể đến trái tim của Chu Sa.
Chu Sa ngồi cáp treo đi lên, huấn luyện viên vui vẻ ôm Chu Sa một cái.
Môi Chu Sa cong lên thành một vòng cung rất đẹp.
Giang Thâm cầm ván trượt tuyết từ phòng nghỉ đi ra: "Trượt rất giỏi."
Chu Sa tháo kính xuống, mang theo một chút vui sướиɠ: "Cảm ơn chủ tịch khích lệ."
Giang Thâm nhếch nhếch khóe môi, cũng chống một cái trượt thẳng xuống.
Một đỉnh núi khác.
Cậu thanh niên mang theo kính bảo hộ nhìn một màn tuyết trắng xoá bên cạnh.
Nơi đó có hàng chục đường trượt tuyết.
Không ai biết cậu đang nhìn cái gì.
Hồi sau, cậu sờ sờ môi dưới, đó là vị trí vết thương trên miệng Giang Thâm.
Sau đó, mặt cậu không chút cảm xúc cầm ván trượt tuyết trượt thẳng xuống chân núi.
________________________
Lời của tác giả: Chu Đường đã ngầm xuất hiện ở chương 8 và chương 12 trong chưa đến mười chữ, hi hi ha ha.
Lời của Mama: Mọi người còn nhớ đoạn nào không?
Uhm, mà cám ơn cả nhà đã đợi ta khỏi bệnh và thương ta, không ai giục bản thảo luôn. *Bắn tym*