Kỳ nghỉ này của chủ tịch quả nhiên cũng là sự tuỳ hứng của chính hắn.
Nhưng Chu Sa không khó chịu với kiểu bận rộn thế này, đi theo bên cạnh Giang Thâm quả thật cô có thể học được rất nhiều thứ.
Cô đi theo Giang Thâm từ phòng họp ở tầng dưới lên.
"Chủ tịch, đây là phương án trao đổi vào chiều nay với Thừa Diễn, phần này là những đơn vị hiệp thương muốn xuất vốn đầu tư khác, tình hình bên Hồng Tượng đến nay vẫn trong vòng bảo mật.". Tổng giám đốc Tề của Quỹ vốn đầu tư Minh Sâm vừa báo cáo vừa đưa cặp văn kiện cho Giang Thâm.
Giang Thâm vừa đi vừa lật xem: "Xem như đầy đủ. Chiều nay, các anh cố gắng hết sức tìm hiểu thêm một chút, ŧıểυ Chu tổng của Hồng Tượng chắc chắn sẽ không tham gia, VP bên phía họ mang họ Cao, người phụ nữ đó rất xảo quyệt, các anh chú ý một chút."
"Vâng."
Vào phòng làm việc, Giang Thâm tranh thủ lúc rảnh rỗi hôn lên môi Chu Sa: "Vất vả cả buổi sáng rồi."
"Chủ tịch cũng vất vả rồi." Quả thật cả buổi sáng Giang Thâm đều trong trạng thái căng thẳng.
"Chiều nay, Quỹ vốn đầu tư Minh Sâm sẽ gặp gỡ Giang Thừa."
"Ừm, em bên này có cần làm gì không?"
"Không cần... Em có biết Giang Thừa nghĩ thế nào trên phương diện góp vốn đầu tư này hay không?"
Ánh mắt của Chu Sa rất tỉnh táo: "Không biết, tổng giám đốc Giang chưa từng trao đổi chuyện làm ăn với em."
Giang Thâm nhìn Chu Sa cười khẽ, hắn hôn nhẹ lên môi Chu Sa: "Không cần khẩn trương, em cho rằng anh muốn điều tra Giang Thừa thông qua em à?"
Chu Sa rất thản nhiên.
"Yên tâm, không phải vì Giang Thừa..." Âm cuối bị nuốt vào trong miệng của hai người.
Chu Sa cũng chẳng có gì không yên tâm, cô không có hứng thú cũng không có ý tham gia vào... mặc kệ mục đích thật sự của Giang Thâm là gì, cô cũng có cái gì để lợi dụng được đâu.
Sắc trời tối dần, Giang Thừa ngồi trong văn phòng xoa xoa huyệt Thái Dương.
Sự việc so với tính toán của hắn cũng không khác lắm, chuyện cho tới giờ cũng chỉ có Minh Sâm của Giang thị và Hồng Tượng là đối tượng tương đối thích hợp.
Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, Giang Thừa cũng không muốn mang cảm xúc cá nhân lẫn vào đó, hai đơn vị này đều rất phù hợp.
Nếu có thể, Giang Thừa hy vọng bọn họ có thể cùng hợp tác, nhưng Giang Thâm và Chu Đường tất nhiên không hề muốn như vậy.
Thời gian cũng không còn nhiều, hắn cần nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn.
Giang Thâm ấn số Bùi Oanh: "Buổi tối dẫn Giang Thừa tới núi Thanh Chi."
Đây là một ngọn núi ở nɠɵạı ô Xương Thành, không cao lắm, cũng không có cảnh sắc gì, bình thường đi đạp thanh cũng sẽ không ai chọn đến đây. Nhưng trong một lĩnh vực, nó lại cực kỳ nổi tiếng.
"Em biết rồi." Bùi Oanh biết Giang Thâm có một câu lạc bộ siêu xe, bề ngoài hoạt động quang minh chính đại, nhưng đua xe phi pháp vào ban đêm mới là màn kịch chính, mà đường đua này, đặt ngay tại núi Thanh Chi.
Giang Thâm muốn Bùi Oanh đưa Giang Thừa tới trường đua của trận tranh tài đêm nay.
Bùi Oanh nghĩ đến mục đích của Giang Thâm liền gọi điện thoại cho Giang Thừa.
Giang Thừa cũng nghe qua chuyện này: "Sao lại có ý muốn đi?"
"Có một người bạn giới thiệu, gần đây áp lực của anh rất lớn, đi xem để thư giãn một chút nha."
"Được." Giang Thừa trầm ngâm một lúc rồi đồng ý, không có người đàn ông nào không thích xe.
Giang Thừa đổi qua chiếc Ferrari 488, lúc đến nơi đã hơi trễ.
Tuy hắn không gia nhập vào câu lạc bộ siêu xe này, nhưng đó chỉ là do hắn không nghĩ tới, với đại đa số hội viên cũng coi như là quen biết, lúc Giang Thừa bước vào trường đua đã có không ít người ở trong.
"Hôm nay, tổng giám đốc Giang cũng có hứng thú tới góp vui à?" Có người nhiệt tình lại vỗ vỗ vào bả vai của Giang Thừa.
"Đến xem thế trận của các cậu một chút." Giang Thừa mỉm cười nói.
Nhưng khi người kia nhìn thấy Bùi Oanh ở sau lưng của Giang Thừa, tiếng nói liền nhỏ dần.
Trước kia Bùi Oanh là bạn gái của Giang Thâm, Giang Thâm lại chính là ông chủ của câu lạc bộ này.
Mà hiện giờ...
Giang Thừa cảm giác được bầu không khí lúng túng trong trường đua: "Hôm nay chơi thế nào đây?"
Mọi người trầm mặc một chút.
"Hôm nay chúng tôi không lái xe, mà mang bạn gái đến lái, rút thăm trao đổi." Có người bước ra giảng hoà: "Tổng giám đốc Giang tới hơi trễ, chỉ có bạn gái của chủ tịch Giang rút được thăm trống, chị... Bùi Oanh rút trúng con Aston Martin của chủ tịch Giang, vậy vị kia của chủ tịch Giang sẽ lái xe của ngài, tiêu chuẩn là chạy ba vòng, tính thời gian."
Giọng điệu bên trong vẫn có chút lúng túng.
Nhanh như thế Giang Thâm đã tìm được bạn gái tiếp theo rồi à?
Giang Thừa nhướng mắt, thấy đám người của Giang Thâm bên kia, hắn đang khoanh tay nhìn đường đua.
Mà một loạt siêu xe bên đó cũng đã dàn hàng ngang xong xuôi, chỉ có duy nhất một cô gái đang đứng, dường như đang chờ chiếc xe đua của cô, tựa vào bảng thi đấu bên cạnh, trong tay cầm một điếu thuốc. Ánh sáng quá yếu, không thấy rõ mặt mũi.
Giang Thừa thu hồi ánh mắt nhìn về phía Bùi Oanh: "Thế nào, muốn chơi không?"
"Được thôi." Bùi Oanh ngẩng mặt lên tươi cười: "Nhưng thành tích không tốt cũng không được chê em."
Giang Thừa cười cười: "Chú ý an toàn là được rồi."
Có người giúp Giang Thừa chạy xe vào đường đua, tám chiếc siêu xe ở trên đường đua xếp thành một hàng.
Mỗi người tham gia trận đấu này đều đưa ra một mức tiền cược làm phần thưởng, chỉ là để thêm phần hứng thú.
Lúc Chu Sa thấy chiếc Ferrari này chạy tới, trong lòng có hơi kinh ngạc, Giang Thừa cũng tới nữa sao?
Cô dập điếu thuốc đi tới, đúng là xe của Giang Thừa.
Hôm nay đột nhiên Giang Thâm dẫn cô tới đây, hỏi cô có muốn chơi đua xe không.
Chu Sa có hơi ngứa tay, nên đồng ý ngay tắp lự.
Chu Sa ngồi vào chiếc xe này, cô đã từng lái chiếc xe này, nói phải chạy thử nhưng ngược lại là đang được hời.
Cô nhìn quy định của cuộc đua một lần nữa, một vòng 10 km, đường quốc lộ vòng quanh núi, ba vòng là xong, cũng không quá khó.
Toàn bộ đường quốc lộ đều được câu lạc bộ cải tạo lại, mỗi đoạn đường đều đặt mấy cái camera, gần như bảo đảm quay toàn bộ lộ trình không góc chết.
Mấy người đàn ông đi vào phòng nghỉ, một mà hình cực lớn đặt ngay trước mặt, tám chiếc xe xếp thành một hàng, Aston Martin DB11 của Giang Thâm ở vị trí số ba, Ferrari Giang Thừa ở vị trí số 8.
Mọi người cũng không có cảm giác khẩn trương, ngược lại nói cười vui vẻ---- các cô gái cầm lái, siêu xe có thể phát huy một phần mười tốc lực cũng xem như các cô lợi hại rồi, có người gọi điện thoại: "Bà cô, ngài cẩn thận một chút, Phantom của anh Trần tôi bồi thường không nổi đâu đó."
Giang Thâm nhìn có vẻ cũng rất thư thả, thậm chí còn chủ động nói chuyện với Giang Thừa: "Hai ngày nay, sức khoẻ của ba không tốt lắm."
Giang Thừa rũ mắt xuống: "Thật sao?"
"Không tin thì về xem thử đi?"
Giang Thâm luôn luôn như thế, trước mặt hắn thì cứ giống như một người anh trai tốt, còn sau lưng thì cực kỳ đê tiện.
Giang Thừa cười nhạt: "Tôi là bác sĩ à?"
Đèn trước đường đua đã bắt đầu sáng lên, sau khi lá cờ sọc ca rô màu trắng đen phất xuống, ánh đèn cũng cùng lúc tắt đi, tám chiếc xe cùng lúc vọt lên.
Trên đường đua ồ một trận reo hò, mà mấy người đàn ông ở trước màn hình cũng thoáng ngưng lại, nhìn vào màn hình đang chiếu cảnh xuất phát.
"Tôi nhổ vào, cô ta có phải bị ngu không, phản ứng còn chậm hơn người khác đến hai giây." Tuy nói là chơi cho vui, nhưng nhìn chiếc Maybach bị tụt lại đằng sau một đoạn rõ rệt, có người bắt đầu than phiền.
Chỉ vẻn vẹn một màn xuất phát, đã thất rất rõ, xe số 3 và xe số 8, khác biệt.
Bước khởi động không chút trì trệ, sang số như nước chảy mây trôi, một bước khởi động đã vượt qua hơn nửa thân xe.
Đặc tính của xe đã không còn là nhân tố quyết định, Phantom đều bị các cô bỏ lại phía sau.
"Không tệ." Có người cảm khái.
Giang Thâm và Giang Thừa ngừng hỏi han vô nghĩa, nhìn màn hình.
Màn hình chuyển đến khúc cua đầu tiên, DB11 nhanh nhẹn làm một cú drift* vượt lên 488.
(*): Drift có nghĩa là người lái xe điều khiển chiếc xe của họ trượt qua một khúc cua. Trong đua xe, đôi khi các tua đua vào cua với tốc độ quá nhanh khiến bánh sau bị trượt, đó cũng được xem là drift. Khi bị trượt bánh sau, chiếc xe hoặc sẽ quay tròn hoặc sẽ tay đua đua sẽ lấy lại quyền kiểm soát chiếc xe và tiếp tục cuộc đua. Những tay đua chuyên nghiệp có khả năng drift có cơ hội vượt qua các đối thủ không thể drift ở những khúc cua.
Giang Thâm sờ sờ cằm.
Giang Thừa bị gợi lên chút hứng thú, ôm cánh tay.
"Cậu nói xem ai sẽ thắng?" Giang Thâm đột nhiên mở miệng.
Cuộc đua còn không đến một phần mười, gần như đã có thể định ra là một trong hai chiếc xe xe này.
"DB11." Bất luận xuất phát từ tình hình trên đường đua hay là vì Bùi Oanh, Giang Thừa sẽ không tham vọng như Giang Thâm.
Giang Thâm nghiền ngẫm rồi nở nụ cười: "Được thôi, vậy tôi nói 488, mà hay là chúng ta đặt cược một ván đi."
"Cái gì?"
"Cậu thua, Thừa Diễn ký với Minh Sâm."
"Anh nằm mơ đi!" Giang Thừa cười nhạo, cũng không phải hắn không chịu ký với Minh Sâm, nhưng không thể lại vì một ván cá cược thế này.
Giang Thâm cũng không xấu hổ chút nào, dường như chỉ là muốn khuấy động bầu không khí: "Cậu thua, về thăm ba."
Giang Thừa dừng một chút, không phản đối, "Vậy nếu anh thua thi sao?"
_______________________
Lời của tác giả: Chuẩn bị tấn công kịch liệt Giang Nhị lần thứ hai.
Lời của Mama: Tác giả căn bản là mẹ ghẻ của đám đàn ông trong truyện, từ từ rồi cũng bị ngược cả thôi. Mà ta thấy mọi người ít bình luận ghê luôn, khiến ta cô đơnquá!