Một tuần qua, ŧıểυ Đổng vẫn không thôi nhớ lại đêm hôm đó: môi, bàn tay, dươиɠ ѵậŧ đều còn in đậm cảm giác về Nhan Tử. Nhưng hắn không thể lợi dụng lúc cô say, dù biết rõ thân thể ấy đã bị mình chiếm đoạt, từ đôi môi, bầu ngực cho đến nơi sâu kín nhất…
Mỗi lần ngang qua chỗ làm của cô, hắn lại không nhịn được xoa đầu, nhìn thấy dáng vẻ cô xấu hổ tránh né, mặt đỏ lựng mà còn hơi giận dỗi, lại càng thấy đáng yêu. Đã lâu không được gặp bạn gái, hai người mỗi người một nơi, mà dịch bệnh khiến việc đi lại càng khó khăn.
Cô gái nhỏ này vừa đáng yêu lại vừa táo bạo, mỗi lần chọc ghẹo cô đều khiến hắn vui vẻ hơn hẳn.
“Nhan Tử, nghe nói giờ em ở một mình à?”
Nhan Tử bất đắc dĩ cười: “Đúng vậy, bạn cùng phòng tranh thủ chưa bị phong tỏa đã về nhà rồi ạ.”
“Thế năm nay ăn Tết một mình à?”
“Còn biết làm sao được đây, em cũng không về được nên đành chịu thôi. Mà thật ra đây là lần đầu tiên tự mình ăn Tết ở ngoài, không biết sẽ thế nào nữa.”
“Anh cũng thế. À mà này, mấy ngày nay có đặt hàng Tết gì không, để anh qua giúp em một tay, con gái không nên làm việc nặng.”
“Thật chứ? Vậy tốt quá~ mà anh cũng ở một mình, hay tối nay qua nhà em luôn đi?”
ŧıểυ Đổng khựng lại, thầm nghĩ cô gái này với đàn ông chẳng có chút đề phòng gì, nguy hiểm thật đấy. Hắn hơi cau mày, quay đi: “Anh sang nhà em làm gì? Anh là đàn ông mà.”
Nhan Tử thấy hắn không biết điều, cúi đầu, giọng khẽ khàng pha chút ấm ức:
“Rõ ràng hôm đó… Anh còn sờ ngực em… còn, còn vào trong nữa mà…”
ŧıểυ Đổng sững người. Hắn không ngờ Nhan Tử lại nhớ rõ. Trong khoảnh khắc ấy, hắn bối rối, lo lắng cô sẽ coi mình là kẻ xấu, lợi dụng lúc cô say xỉn mà làm chuyện đồi bại, thật không biết phải đối mặt thế nào.
Nhan Tử thấy hắn im lặng quá lâu, đôi mắt ngấn nước ngẩng lên nhìn hắn, tội nghiệp nói: “Em… em uống say nhưng không quên đâu. Em không trách anh, mọi người đều uống rượu, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi… Anh không đến thì thôi, em về nhà một mình cũng được…”
ŧıểυ Đổng đang lo lắng cô trách mình, cúi xuống lại thấy cô gái nhỏ mắt long lanh ánh lệ, dịu dàng nói không trách hắn, lập tức đáp ngay: “Anh sẽ qua nhà em! Lúc nãy chỉ sợ em khách sáo thôi, vậy tối nay anh làm phiền em nhé.”
Hai người trở về nhà Nhan Tử, vừa đi trên đường, Nhan Tử vừa thả hồn tưởng tượng cảnh mình được nếm trải đại dươиɠ ѵậŧ của hắn, trong đầu mơ màng vẽ nên bức tranh chiến thắng đầy khát khao. Ý nghĩ ấy lướt qua như một ngọn lửa bừng lên khiến nơi sâu kín của cô âm ỉ tuôn trào dòng nước ấm nóng.
May thay, giữa tiết trời đông giá lạnh, cô mặc đủ lớp áo, cuối cùng cũng không đến mức để lộ dấu vết ướt át nơi đệm ghế xe thuê. Nhan Tử lại gắng gượng tự nhủ, phải giữ lấy dáng vẻ ngây thơ thuần khiết, không thể để ŧıểυ Đổng nhìn ra bản chất thật sự ẩn giấu trong mình.
Vậy nên suốt cả đoạn đường, cô chỉ khẽ tựa vào ŧıểυ Đổng, vòng tay ôm lấy cánh tay hắn mà nhẫn nhịn, trên mặt tuyệt không lộ ra chút biểu cảm nào gợi cảm, dẫu trong lòng ngùn ngụt lửa ham muốn.