Về đến nhà, cô không kìm được nữa mà vội vàng chạy đi thay bộ đồ ngủ hình gấu con đáng yêu.
ŧıểυ Đổng đứng đợi cô thay đồ xong rồi bước vào phòng ngủ của cô. Nhìn thấy bộ đồ ngủ dễ thương ấy khoác lên dáng người mềm mại của Nhan Tử, hắn bật cười khẽ không giấu được sự thích thú. Nhan Tử nghe tiếng hắn cười, mới nhào tới đẩy hắn ngã xuống giường, cắn nhẹ lên bờ vai hắn.
"Đồ đáng ghét! Người ta ghét lắm, cười gì mà cười chứ!" cô phụng phịu.
"Không có gì, do anh thấy em dễ thương thôi. Bộ đồ ngủ gấu con của em ấy mà."
Hai người quấn lấy nhau trên giường, Nhan Tử ra sức định cắn hắn, lại bị ŧıểυ Đổng lật ngược, ép cô xuống dưới thân rồi cù vào eo cô khiến cô cười ngặt nghẽo. Thấy mình không thể cắn được hắn mà lại bị cù đến nỗi không chịu nổi, cô vừa lắc mông né tránh vừa đưa tay ôm lấy cổ hắn kéo sát lại, tìm đến môi hắn mà trao nụ hôn sâu.
ŧıểυ Đổng không ngờ cô lại chủ động như thế, nhưng giữa lúc men say tình ái dâng trào, hắn cũng chẳng thể nhịn nổi, ai lại nỡ từ chối sự mời gọi nồng nàn ấy.
Họ vừa hôn nhau cuồng nhiệt, vừa vụng về cởi bỏ từng lớp áo quần vướng víu. Bàn tay ŧıểυ Đổng bất chợt chạm đến nơi mềm mại đã ướt đẫm giữa hai đùi cô, cảm giác bất ngờ khiến hắn nhíu mày.
"Em còn thay đồ ngủ làm gì nữa? Anh còn chưa chạm vào mà em đã ướt thế này rồi. Vừa đi trên đường đã nghĩ đến chuyện muốn bị anh làm phải không hả đồ hư hỏng?"
"Không… Không có, em không có hư hỏng đâu, đừng nói em như vậy mà…"
ŧıểυ Đổng khẽ bật cười, mạnh tay siết nhẹ lấy điểm nhạy cảm nơi cánh hoa nhỏ đã sưng mọng, thấy cô run lên từng đợt, dòng nước du͙© vọиɠ lại càng tuôn trào.
"Không phải hư hỏng sao? Thế ai mới là hư hỏng đây? Nhìn em kìa, ướt đến thế này mà còn không chịu nhận nữa à?"
Nhan Tử bặm môi không chịu thừa nhận, chỉ biết để mặc những tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào thoát ra khỏi cuống họng.
ŧıểυ Đổng không vội ép cô nói nữa, hắn chuyển tay nâng lên bầu ngực đầy đặn của cô, nhẹ nhàng xoa nắn. Hắn vốn chỉ định làm cô dễ chịu hơn một chút, không ngờ nơi ấy đã sẵn sàng đón nhận tất cả.
Đại dươиɠ ѵậŧ của hắn dừng lại ngay nơi cửa hoa huyệt, chỉ khẽ đẩy ra mà chưa vội tiến vào. Nhan Tử trong cơn mê say hé mắt nhìn hắn, giọng mềm mại nũng nịu: "Anh làm gì thế, mau vào đi mà…"
ŧıểυ Đổng không đáp, lặp lại động tác khiêu khích, chỉ ma sát nhẹ nơi cửa huyệt khiến cô rạo rực điên cuồng, khát khao đến mức chỉ muốn được lấp đầy ngay tức khắc.
Nhan Tử không chịu nổi nữa, bản năng trỗi dậy, cô chủ động nhấc mông hướng về phía hắn, mong được tiến sâu thêm. Nhưng ŧıểυ Đổng vẫn kìm chế, cố tình kéo dài cảm giác ấy, để cô càng thêm khát khao.
"Vì sao không vào đi, ŧıểυ huyệt của em ngứa quá, khó chịu lắm rồi mà…"
ŧıểυ Đổng cũng chẳng còn mấy bình tĩnh nhưng hắn muốn cô phải đối diện với khát khao của chính mình.
"Nói đi, em có phải là cô gái hư hỏng không? Không chịu nói thì anh không làm nữa đâu. Không ai muốn làm với người không dám thừa nhận mình đâu."
Nhan Tử sắp òa khóc, vẻ ngoài thuần khiết của cô giờ chẳng còn chút sức chống đỡ nào.