- Không sao! Không sao!! Cảm ơn anh, thư ký Vĩ!
Vĩ Sâm không nghĩ quá nhiều, anh gật đầu nhìn lướt cô từ trên xuống dưới một lúc, xác nhận không có gì rồi mới nói:
- Cô không sao là tốt rồi! Không sao là tốt rồi!!!
Vĩ Sâm vuốt ngực, thầm khấn. May thật, hú hồn! Lúc nãy anh mà để cho Hứa tiểu thư ngã, không biết mình sẽ bị giám đốc đánh hay không nữa, trầy cô ấy một chút thôi, chắc anh xong đời luôn quá!! Thật may mắn cô ấy không sao!!
Nghĩ nghĩ, Vĩ Sâm nhìn qua Thời Cảnh Thường, muốn hỏi anh có nên đưa Hứa tiểu thư thiệp mời hay không, đột nhiên, lúc nhìn qua, lại hoảng sợ suýt hét lên.
Tay Vĩ Sâm thoáng chốc run lên, anh hơi cứng ngắc xoay người, đưa lấy tấm thiệp cho Hứa Sơ Sơ! Cô không để ý nhiều, nhận lấy cười thỏa mãn, hướng Thời Cảnh Thường cảm ơn!
Vĩ Sâm lại quay lại nhìn Thời Cảnh Thường, nhìn anh lạnh lùng phun ra mấy câu:
- Công việc ngày mai của phòng thư kí, một mình cậu chuẩn bị cả đi! - Nói rồi, anh đứng dậy, xoay người đi lên lầu.
Vĩ Sâm như bị sét đánh, chết đứng trước bàn ăn, anh há to miệng nhưng mãi không nói được câu nào, trong thâm tâm sắp khóc tới nơi rồi....
Rốt cuộc... anh đã làm sai gì chứ??? T.T
Hứa Sơ Sơ nghiêng đầu nhìn Vĩ Sâm, phồng miệng chớp to mắt, anh bây giờ tựa như một đống cát đứng, chạm vào, chắc sẽ rơi đổ hết xuống mất, thế nên, cô lựa chọn im lặng, nhấc chân chạy đi.