Cô rút dây nơ, sau đó lôi tờ giấy bên trong ra, đập vào mắt chính là hai cái tên Hàn Văn Sinh - Châu Mẫn. Đây là cha mẹ của Hàn Cẩn Du, cũng là người sáng lập nên tập đoàn Hàn thị.
Ba cô và Hàn Văn Sinh cũng được tính là quen biết, vậy nên có lẽ ngày mai ông ấy cũng sẽ xuất hiện....
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ chợt đổi, nhưng ngay sau đó cô liền lắc đầu, vứt cái suy nghĩ đó ra ngoài, rồi nhìn tấm thiệp tiếp.
Người mà cô quan tâm hiện giờ, chỉ có một mình Châu Mẫn, cô thật rất tò mò, người phụ nữ này là hạng người gì, có bao nhiêu tay bao nhiêu chân mà dám đụng vào chuyện của Mạc Lệ 3 năm trước.
Một mặt nói với Mạc Lệ chữa trị căn bệnh của cậu ấy, mặt khác lại nói với con trai mình những điều không tốt đẹp, khiến Hàn Cẩn Du hận Mạc Lệ mà bỏ đi. Bây giờ, anh ấy quay về đây mà trong mắt toàn là ý hận.
Bàn tay Hứa Sơ Sơ hơi siết lại, mắt cô lóe sáng, môi cô nhếch lên, tạo thành đường cong đẹp mắt. Trong con ngươi đen láy sâu mắt cô, sự lạnh lùng tàn nhẫn... một lần nữa nổi lên, giống hệt ánh mắt cô nhìn Hứa Hấn Trung lần đó...
------------...-----------...----------
Ngày hôm sau, Mạc Lệ đi đến tiệm thuê một chiếc váy dạ hội đơn giản, tự mình trang điểm một chút, sau đó căn đúng giờ đi dự bữa tiệc kia.
Cô cầm theo chiếc túi nhỏ nhấc váy đi ra ngoài cửa, vốn là muốn tự lái xe đi, nào ngờ, trước cổng lại có một chiếc xe khác đứng chờ, mà bên cạnh chiếc xe hào nhoáng ấy, là một người đàn ông điển trai.
Hứa Sơ Sơ nhướng mày, cô lại gần chỗ người đàn ông, lên tiếng hỏi:
- Tiên sinh, ngài là???
Người đàn ông mỉm cười, đứng thẳng người, đưa một tay ra trước mặt cô, đáp:
- Hứa tiểu thư, xin chào, tôi là Huyền Chân, bạn của Cảnh Thường. Tôi đặc biệt được cậu ấy nhờ đến đây đưa cô đi dự tiệc.
Mạnh Huyền Chân lắc đầu, mở cửa xe giúp Hứa Sơ Sơ đi vào trong, sau đó đi vòng qua ghế bên kia, lái đi.
Chiếc xe chạy êm trên mặt đường phẳng, bên trong Hứa Sơ Sơ đang chống cằm lên thành cửa sổ nghiêng đầu nhìn thành phố lên đèn phía ngoài.
Mạnh Huyền Chân vốn là người hướng ngoại, không chịu nổi không khí im lặng như vậy, liền mở miệng bắt chuyện:
- Bên ngoài thật đẹp đúng không? Người ta thường hay nói đất Trung Hoa chúng ta đẹp nhất là khi nhìn từ trên cao vào buổi sớm, nhưng riêng tôi lại thấy đẹp nhất là vào ban đêm, khi mọi thứ trong bóng tối sáng rực bởi những ngọn đèn lấp lánh, Hứa tiểu thư, cô có thấy vậy không?
- Tôi rất ít khi ra ngoài vào buổi tối nên không gặp nhiều trường hợp này cho lắm, nhưng mà... về điều này thì tôi đồng ý.... thành phố sáng đèn thật sự rất đẹp!
Mạnh Huyền Chân gật đầu, nói:
- Cũng may tối hôm nay không có mưa, cho nên chúng ta mới có dịp nhìn thấy nhiều đèn sáng như vậy, gần đây thời tiết rất hay thất thường, mặc dù là mùa hè nhưng vẫn có đêm có mưa, còn là mưa rất to, cứ như bão vậy, làm đèn đường ở đây đều tắt cả!
Hứa Sơ Sơ nghe liền phì cười, quả thật dạo gần đây vì đang chuyển giao mùa thế nên thường hay xuất hiện những cơn mưa cuối mùa, nhưng nó không mạnh tới nỗi để Mạnh Huyền Chân nói thành bão, anh ấy thật biết cách nói đùa vui.
Hứa Sơ Sơ cười mỉm, sâu xa lên tiếng:
- Đừng lo, tối nay... nhất định sẽ có bão lớn thật! Em đã chuẩn bị ô cả rồi!
*Hãy bỏ phiếu để Tiêu có động lực ra truyện hơn nhé*