*Xin chào mọi người, chuyện là gần đây Tiêu có chút buồn rầu, vì leo top rất cực khổ. Các bạn biết đấy, Tiêu một ngày ra 6-7 chap, có ngày siêng sẽ ra 10 chap, nhưng vẫn leo không nổi top cập nhật, và mới đây thì Tiêu được biết có một bạn đăng tải những truyện đã dịch rồi, bạn ấy không viết, chỉ copy rồi đăng lên thôi, và bạn ấy làm như vậy sẽ leo lên top cật nhập rất nhanh. Và một điều xảy ra là các tác phẩm mà các bạn nguyên tác tự viết hoặc là khổ sở để dịch chữ từ tiếng Trung Quốc sang tiếng Việt như bọn mình sẽ uổng công hết!! Bọn mình cũng rất cực khổ mới có thể ra chap nhưng không hiểu tại sao bạn ấy lại có thể đăng tải truyện rồi leo lên rank một cách tự tin như vậy được nhỉ? Thật sự bất công lắm :( *
--------....---------------...---------
Hứa Sơ Sơ không biết mình trở về phòng từ bao giờ, cô ngồi thẫn thơ ở giường, rũ mắt.
Có những chuyện thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt nữa, hôm qua cô đã đến và nói với Hàn Cẩn Du rất nhiều điều, thế nhưng, hôm nay... ngay cả một câu an ủi... cô cũng không nói được với Mạc Lệ.
Những nỗi đau mà cô ấy chịu đựng, những vết thương do người ngoài gây ra, những dằn vặt thất vọng với bản thân... và cả những sự thống khổ khi bị người mình yêu thương phản bội nữa... Cô không thể chia sẻ, dù chỉ là một chút!
Hứa Sơ Sơ bây giờ thậm chí còn nghi ngờ, cô có phải là bạn thân của Mạc Lệ thật hay không nữa? Hay là vì cô quá quan tâm đến việc yêu đương của mình àm không để ý đến cậu ấy, vậy nên cô chẳng biết gì cả???
Chợt thấy trán mình hơi lạnh, Hứa Sơ Sơ ngước mắt lên, bây giờ mới thấy một bàn tay to đang đặt lấy trán mình, kèm theo một giọng nói:
- Đỡ sốt rồi? Hửm?
Nghe chất giọng trầm ấm quen thuộc, Hứa Sơ Sơ liền cười, cô nắm lấy tay Thời Cảnh Thường, nói: