Ngay lúc này, một viên cảnh sát tiến dần đến chiếc xe đen bị va đập mạnh vào lề đường, cố gắng nhìn qua cửa sổ có màu.
Khi thấy cô gái nằm gục trên cần xe, anh ta liền kêu thêm người đến bẻ khóa.
Ba nạn nhân được nhân viên cứu hộ mang ra từ ba chiếc xe, họ đặt cả ba người lên cán thương, chuẩn bị chuyển đi. Xung quanh bủa vây đầy rẫy những tiếng nói:
Thời Cảnh Thường mở cổng bệnh viện Trung tâm Bắc Kinh, trực tiếp đi vào, anh đi nhanh đến phòng cấp cứu, hỏi:
- Bệnh nhân bị tai nạn hiện đang ở đâu?
Nhân viên y tá thấy anh lập tức trả lời:
- Là ba bệnh nhân bị tai nạn xe sao? Cả ba hiện đang được cấp cứu phía trong, tình hình của bọn họ đều rất xấu, bị thương rất nặng.... Này, khoan đã, anh không được vào trong đâu!!! Này, anh...
Lời nói của y tá bị cắt ngang bởi hành động của Thời Cảnh Thường, anh lao nhanh vào phòng cấp cứu số 1, áp mặt mình vào trong tấm kính trong suốt, trên khuôn mặt hoàn toàn là hoảng hốt.
Y tá muốn tiến lên can ngăn nhưng ngay lập tức bị thư kí Vĩ bên cạnh cản lại, anh ta đưa cô y tá ra ngoài, thương lượng gì đó!
Thời Cảnh Thường đứng từ bên ngoài nhìn vào, đám người áo trắng bên trong chạy qua lại, vô cùng bận rộn, tiếng mày truyền vang lên "tít" "tít", tiếng những bác sĩ la hét lẫn nhau, mọi thứ... đều truyền vào tai anh.
Thời Cảnh Thường siết chặt nắm đấm, anh không nên để con bé về mới phải, không nên để nó ra ngoài trong lúc trời mưa như thế mới phải... tất cả... đều là lỗi của anh... lỗi của anh!!!