Chậm rãi đi vào, đôi tay Thời Cảnh Thường lần mò lên tấm rèm trắng, muốn mở nó ra nhưng không hiểu tại sao trong tay lại không có sức.
Anh như run lên, máu trong người dường như chạy không thông, khiến Thời Cảnh Thường thở dốc. Từ sâu thẳm trong lồng ngực, trái tim như bị bóp chặt, đau đớn đến khó thở.
Nếu như chiều hôm nay, anh không làm cô tức giận, anh không làm cô buồn, có phải... mọi chuyện sẽ không thành ra như thế này, phải không?
Nếu như anh không nói những lời lạnh nhạt đó với cô, không tránh né cô, thì có phải... cô vẫn sẽ ở đây, ở bên cạnh anh không?
Thời Cảnh Thường tựa như mất sức, anh quỳ hai chân xuống nền nhà, cúi gục đầu xuống, vẫn là... không đủ dũng cảm để kéo chiếc rèm ấy ra.
Anh sợ.. sợ phải nhìn thấy khuôn mặt lạnh toát của Hứa Sơ Sơ thay vì là khuôn mặt vui vẻ hay cười với anh như thường ngày. Anh sợ, sợ cô sẽ không còn lên tiếng chạy theo sau lưng anh nói với anh như lúc trước nữa, anh sợ... sợ mình sẽ phải đối mặt với người..... đã ra đi mãi mãi...
Hai tay Thời Cảnh Thường như run lên, mọi thứ xung quanh như nhạt dần, bóng đêm lan tỏa... vây kín tâm hồn... Cho đến khi... một tiếng nói mơ hồ phát ra:
- Chú...
Ngay lập tức Thời Cảnh Thường ngước mặt lên, anh quay phắt đầu sang giường bên cạnh, mở toạt tấm rèm treo ra....
Và rồi, khuôn mặt một người con gái quen thuộc hiện lên, nhắm mắt nhưng miệng vẫn nói mơ hồ, đôi môi khô nứt nẻ phát thành tiếng:
- Chú....
Cô y tá bên cạnh bị giật mình, bản thân đang truyền nước cho bệnh nhân liền bị người khác quấy rối, mém tí là cây kiêm trên tay gãy luôn rồi.
Cô ta vuốt vuốt ngực, nhìn Thời Cảnh Thường, hỏi:
Người này có phải bị gì rồi không? Lúc nãy rõ ràng là quỳ gối bên kia, cô còn tưởng, anh ta khóc thương cho cái xác bên đó chứ? Sao bây giờ... lại vọt sang bên này rồi??
Nghĩ nghĩ, y tá lên tiếng nói:
- Cô gái này bị sốt khá cao, có lẽ là do dầm mưa nên bị nhiễm lạnh, hơn nữa lại còn bị tai nạn giao thông, do va đập mạnh nên đầu bị chấn thương nhưng nhẹ thôi, không nguy hiểm tới tính mạng, may mà chấn thương trong không nặng lắm, nếu anh là người nhà bệnh nhân thì đi ra ngoài làm giấy nhập viện cho cô ấy nhé!
Cô y tá chớp chớp mắt, cố gắng làm tròn nhiệm vụ với người đàn ông trước mặt, nói hết lời, nhưng anh ta vẫn không có phản ứng.
Một loạt nhưng tiếng nói của y tá bắt đầu lan truyền, họ nhìn nhau nói:
- Cô gái ở giường số 1 thật không may mắn, bị thương quá nghiêm trọng, trên đường đưa đến đây đã ngất lâm sàn rồi, chúng ta cũng hết cách, không thể cứu được.
- Tôi cũng thấy vậy, cô ấy còn khá trẻ, nhưng lại chết sớm... chắc chắn gia đình sẽ rất đau lòng, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh... haizzz, còn gì đau lòng hơn nữa chứ!