Ngước mặt lên nhìn mình trong gương, Hứa Sơ Sơ bây giờ mới thấy.... tơi tả, nhếch nhác đến không ngờ.
Cô nhướng mày, lấy khăn lau khô.
Làm xong, Hứa Sơ Sơ đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi thẳng xuống lầu, rời khỏi khách sạn PJH.
Ngồi trên xe, Hứa Sơ Sơ có chút thẫn thờ. Vẫn không thể ngờ, Lệ Lệ lại bị Hàn Cẩn Du làm ra như vậy. Bao nhiêu năm qua cô không ngăn cản cậu ấy, là vì cô nghĩ làm như vậy câu ấy có thể quên được Hàn Cẩn Du, nhưng... bây giờ nó lại trở thành lí do khiến cậu ấy đánh mất nốt thứ quý giá của mình.
Lúc cô biết được Lệ Lệ làm những chuyện như vậy, thú thực, cô đã rất sốc, nhưng sau khi suy nghĩ, cuối cùng vẫn là không làm gì.
Một người con gái như Lệ Lệ, lại có thể ngây thơ đến như vậy, tin vào lời nói dối của Hàn Cẩn Du, chuyện này... không biết nên khóc hãy nên cười nữa.
Điên cuồng tìm hương vị trên người đàn ông khác, chỉ vì yêu Hàn Cẩn Du thôi sao? Cô không biết, nếu như ở trong tình thế như vậy, liệu cô có giống cậu ấy hay không nữa....
Đang suy nghĩ, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, Hứa Sơ Sơ bị giật mình, không nhìn gì, vội móc tai phone ra, lên tiếng:
- Alo?
Phía bên kia truyền đến tiếng thở dốc, cùng giọng nói lo lắng: