Mạc Lệ nhìn người đàn ông đang nằm trước mắt mình, khuôn mặt anh gần trong gang tấc, sát đến mức chỉ cần cô vươn tay ra vài cetimet là có thể chạm đến.
Cô chớp mắt, khi nghe giọng nói khẩn thiết của anh, chỉ biết lên tiếng lảng tránh, đáp:
- Mạnh Huyền Chân, anh say rồi!
Trong bóng tối, ánh mắt người đàn ông đen láy sâu thẳm, trầm giọng phản bác:
- Anh không say..... Anh rất nhớ em Lệ Lệ, đến khi nào em mới suy nghĩ xong đây? Đến khi nào em mới về bên cạnh anh đây, hả?
Mạc Lệ mím môi, mắt cô hơi lung lay, cô dùng tay đặt trước ngực Mạnh Huyền Chân, hơi dùng sức muốn đẩy anh ra, nói:
- Anh say thật rồi, đừng mè nheo nữa, mau đi ngủ thôi, Mạnh Huyền Chân!
Vừa nói, Mạc Lệ vừa đẩy người đàn ông ra, thế nhưng dù cô dùng sức thế nào thân thể anh một chút cũng không xê dịch.
Chưa kể, anh đột nhiên lắc đầu, bắt lấy tay cô nắm thật chặt, lên tiếng:
Quách tờ heo? Vì sao cô ở đây thì anh không ngủ được? Cái lí do quái quỷ gì vậy?
Cô có phá gì anh đâu chứ? Ôi cái thằng ảo tưởng này! Bị bệnh tưởng tượng người ta sẽ phá mình hả?
Cô lại đấm anh cho không trượt phát nào bây giờ!
Mạnh Huyền Chân nhìn thẳng mặt Mạc Lệ, ánh mắt anh hơi lờ đờ, không biết là vì say rượu hay say người con gái trước mặt, mà tâm trí anh đã không còn tỉnh táo.
Luồn những ngón tay vào mái tóc đen dày, cô hít một hơi, không lên tiếng nói.
Mạnh Huyền Chân, anh biết không, em từng nghĩ, cuộc đời của em, nếu không yêu Hàn Cẩn Du thì chắc.. sẽ không thể yêu ai được nữa.
Nhưng mà... không biết từ khi nào, trái tim em lại mở thêm một lần nữa...chấp nhận anh.
Bởi vì em cảm thấy mình tội lỗi như vậy, nên mới muốn rời xa anh, để tìm lại bản thân mình, hỏi rõ xem, rốt cuộc em thích ai, yêu ai, hay là.... không từ bỏ được ai...
Mạnh Huyền Chân... anh xuất hiện trong đời của em, em có thể tính toán được, nhưng mà, yêu anh,... là điều duy nhất em không thể ngờ.....