Ngày hôm sau, Thời Cảnh Thường vẫn không đi làm, anh ở nhà cùng Hứa Sơ Sơ, quyết định để hết mọi việc trên công ty cho Mạnh Huyền Chân giải quyết.
Chỉ vì mấy ly rượu đêm hôm qua, mà anh ta say đến mức không thể nào lết lên nổi công ty.
Mạc Lệ cũng phải ở đó một đêm, nấu canh giải rượu và chăm sóc cho anh ta.
Thế là..... mọi công việc ở công ty, từ lớn đến bé, từ to đến nhỏ, tất cả toàn bộ đều giao lại hết cho Vĩ Sâm xử lí.
Anh ta gần như là một cái máy, cả ngày hôm đó đều phải bận rộn chạy qua chạy lại, không ngừng giải quyết công việc ở các bộ phận.
Anh khóa cửa phòng rồi mà? Chìa khóa anh còn nắm trên người, ổ khóa cũng còn nằm nguyên vẹn trên cửa, Thời tổng làm bằng cách nào đi vào trong chứ?
Trèo? Hay là tàng hình đi vào?
Má ơi, đây là tầng 17 đó!!!
Càng nghĩ, Vĩ Sâm càng thấy nghi ngờ, sau khi nghe thêm một tiếng động phát ra từ trong phòng nữa, anh liền lấy chìa khóa ra, mở cửa bước vào.
Vừa đi vào trong, Vĩ Sâm giật mình khi nhìn thấy một cô gái mang bộ đồ màu đen bó sát, đang ngồi trên bàn làm việc của Thời Cảnh Thường.
Hai chân cô ta chéo vào nhau, thả tự do xuống dưới, đung đưa lên xuống. Trên tay cầm một bản tài liệu mỏng, che hết khuôn mặt đang nhìn vào đó, làm anh không nhận diện được là ai!
Vĩ Sâm nhíu mày, một tay âm thầm rút máy báo trong túi ra, như muốn báo cho bảo vệ phía dưới, vừa nhìn cô gái, hỏi:
- Này, cô gái, cô là ai?
Bản tài liệu đang lật bỗng dừng lại, cô gái ngồi trên bàn chậm rãi đưa tập giấy trượt xuống mặt, để lộ ra đôi mắt nâu trong veo.
Cô ta nhìn Vĩ Sâm, chớp mắt vài cái, sau đó gập bản tài liệu trong tay lại, hỏi:
- Còn anh là ai? Có tư cách gì hỏi tôi?
Vĩ Sâm nhíu mày, nhìn thái độ ngông cuồng mà híp mắt. Giọng nói và khuôn mặt đều cho thấy rõ là còn rất trẻ, chắc tầm 20t đổ lui thôi. Nhưng nét mặt kiêu ngạo này là sao? Hơn nữa, trên người lại mang phong thái quen thuộc như vậy.
Cô gái này, rốt cuộc có lai lịch gì?
Vĩ Sâm nghiêng đầu, khuôn mặt anh nghiêm túc, ánh mắt mang theo lạnh lẽo bắn tới, hỏi:
- Cô là ai? Tại sao lại ở đây? Có biết nơi này là chỗ nào hay không?
Cô gái trước mặt chớp mắt vài cái, biểu hiện không có gì sợ hãi khi thấy thái độ thay đổi của Vĩ Sâm, chỉ bình tĩnh đáp lại:
- Tôi ở đây làm gì kệ tôi, cần anh quản chắc! Nhiều chuyện vậy!
Vĩ Sâm mím môi, lòng bàn tay di chuyển đến muốn nhấn nút đỏ phía trên cùng.
Mắt cô gái dường như rất nhạy với thứ ánh sáng này, ngay lập tức phát hiện ra hành động của Vĩ Sâm, cô ta lạnh giọng lên tiếng:
- Anh gọi người tới?
Nói rồi, chưa để người đàn ông kịp phản ứng, cô gái nhanh như một cơn gió, lao tới nắm lấy tay Vĩ Sâm, rút máy báo ra, đồng thời bẻ ngoặt tay anh ra đằng sau.
Vĩ Sâm bất ngờ không kịp đề phòng, liền bị lấy mất máy báo, anh híp mắt nhìn cô gái, trong đầu chỉ hiện lên một câu.