Mạc Lệ vốn là lái xe muốn về nhà, thế nhưng khi đi lại gặp xe của Thời Cảnh Thường đi ngang qua, anh ta còn quăng cho cô một đống sắt vụn phía sau nữa.
Mạc Lệ nhìn người đàn ông đang nằm nửa người nửa giò trên hàng ghế phía sau, cô ngao ngán lắc đầu.
Cái thứ gì đâu! Không uống được thì đừng uống! Nốc cho hăng rồi bây giờ say bí tỉ! Cô thật chẳng hiểu đàn ông trên thế giới này mà!
Lái xe về đến căn hộ của Mạnh Huyền Chân, Mạc Lệ dừng xe, mở cửa bước xuống. Khoác tay anh ta lên người mình, rồi mang vào nhà.
Mở cửa phòng Mạnh Huyền Chân ra, Mạc Lệ quăng ngay anh ta xuống giường, cô cúi đầu thở dốc, nhìn ai đó đang say không biết trời đất mà đạp thêm vào chân mấy phát.
Cái thứ khốn nạn! Trước lúc đi tiệc đã khốn nạn rồi, đi tiệc xong một buổi càng khốn nạn hơn! Chỉ biết làm khổ cô là giỏi thôi!
Mạc Lệ thở hắt ra vài hơi, cô quay sang nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, thấy anh ta có vẻ dường như khó chịu, liếc đến chiếc cà vạt trên cổ, cô liền rướn người tới, tháo lỏng nó ra.
Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, Mạc Lệ cởi xong cà vạt, cũng thuận tay cởi luôn áo vest trên người anh ta ra.
Rồi đến giày, tất, và cả áo sơ mi nữa.
Đang lúc mở cúc áo, đột nhiên Mạc Lệ phát hiện Mạnh Huyền Chân đang lẩm bẩm nói cái gì đó. Mắt anh nhắm nghiền, nhưng miệng thì cứ mấp máy, cứ như là đang nói mớ.
Nghĩ nghĩ, cô hơi nhướn thân trước tới, nghiêng tai áp vào miệng Mạnh Huyền Chân, muốn nghe thử anh đang nói cái gì.
Thế nhưng, khi chỉ vừa nghiêng đầu qua vài giây, Mạc Lệ bất chợt ngồi dậy, cô hoảng hốt nhìn Mạnh Huyền Chân, sau đó liền xoay người muốn chạy ra ngoài.
- Mạnh Huyền Chân, chỉ là vài ngày không gặp, tại sao... anh lại gầy đi nhiều đến vậy?
Đang lúc Mạc lệ tự hỏi, đột nhiên Mạnh Huyền Chân mở mắt, anh nắm lấy tay cô gái đang sờ cằm mình, nghiêng người nhấc thân thể lên lật qua bên cạnh.
Tư thế trong phút chốc bị đổi ngược, Mạnh Huyền Chân nằm trên, anh nhìn xuống cô gái trong lòng mình, ánh mắt hơi lờ mờ, nói:
- Lệ Lệ... đừng đi nữa.... đừng bỏ anh nữa.. anh sắp.. chịu không nổi rồi!