- Em đã nói rồi mà, em thà là để mình bị thương, cũng không muốn anh có mệnh hệ gì! Thời Cảnh Thường, anh đừng bị thương, được không? Thậm chí là vì e, cũng đừng để bị thương mà....
Hứa Sơ Sơ run rẩy, cô thật sự không dám tưởng tượng nếu Thời Cảnh Thường mà có mệnh hệ gì, cô sẽ không sống nổi mất. Cô không muốn trải qua cái cảm giác nhìn thấy anh ở một nơi toàn màu nền trắng xóa.
Cô cấm, cô cấm anh dù là anh nói miệng cô cũng cấm anh! Cô tuyệt đối không cho phép Thời Cảnh Thường có chuyện!
Thời Cảnh Thường mím môi, anh vươn tay sờ vào má Hứa Sơ Sơ, ép cô nhìn mình, chậm rãi lên tiếng:
- Sơ Sơ, đến khi nào em mới chịu để tôi bảo vệ em? Nhìn thấy em bị thương, tôi càng đau lòng hơn!
Cô luôn nghĩ cho anh, vậy tại sao cô không nghĩ được rằng anh đau đớn thế nào khi thấy cô bị thương chứ?
Anh chưa từng quên, cái cảm giác nhìn cô nằm trên giường bệnh trắng toát lần đó, con tim như bị bóp chặt, máu như chảy ngược vào trong, không còn sức sống. Lúc ấy, thậm chí trí não của anh gần như sụp đổ, đó là lần đầu tiên anh run rẩy khi sợ mất một người như vậy!
Anh không thể quay lại cảm giác đó một lần nào nữa, không thể.....
Một câu nói của Thời Cảnh Thường, đánh vào trong lòng của Hứa Sơ Sơ, cô nhìn vào mắt anh, liền nhắm môi anh hôn xuống, không kiêng nệ mà hôn sâu anh, nhiệt tình đến mức như muốn hòa tan vào.