Thế nhưng Hứa Sơ Sơ không hiểu tại sao lại cảm thấy rất vui khi nghe anh nói như vậy, cô cười đến cong cả mắt, đưa tay vò tóc Thời Cảnh Thường, nói:
- Vết thương nhỏ thôi, anh đừng lo, em cũng không yếu đuối đến vậy!
Số lần cô bị thương, từ nhỏ đến lớn phải nói là có thể đếm trên đầu ngón tay, bởi vì cô giữ mình rất kĩ, chưa bao giờ để bản thân bị thương,
Thế nhưng, từ sau khi ở gần Thời Cảnh Thường, cô lại thích bị thương nhiều hơn. Vì chỉ có như vậy, anh mới thương xót cô một chút, mới quan tâm cô một chút, thậm chí là.... đau lòng vì cô môt chút.
Cô luôn tin rằng cứ một chút một chút như vậy, anh ấy rồi sẽ thương hại mà yêu cô thôi, vậy nên, cô chưa từng tiếc để bản thân yếu đuối trước mặt anh, chỉ mong anh nhìn cô mà rung động.
Bây giờ, thấy anh ấy quan tâm cô như vậy, còn đưa ra lời hứa hẹn sẽ không để cô bị thương nữa, nó làm cô vui đến mức muốn bay lên.
- Thời Cảnh Thường, lúc nào cũng là anh trị thương cho em, bây giờ em ỷ lại rồi, vậy, anh cứ như thế trị thương cho em cả đời nhé? Cứ lúc nào....
Lời đang nói của Hứa Sơ Sơ đột nhiên bị cắt ngang, cô mở mắt to khi nhìn thấy Thời Cảnh Thường bắt lấy tay cô, ngẩng đầu nhướng người lên, nhắm môi cô hôn tới.
Trong phút chốc, Hứa Sơ Sơ như quên đi vết thương trên mu bàn tay mình, cô chớp chớp mắt, không tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt...
Từ lúc bọn họ xác định quan hệ tới giờ, rất ít khi anh chủ động hôn cô, thậm chí có thể nói là không có, vậy mà bây giờ.... anh lại tự động hôn cô ư?